Lưu Trường lại khoe khoang bản thân mình, y không hổ danh thiện xạ, Ung Nga vừa mới vào cung, liền điều tra ra có bầu, Tào Xu còn nhớ rõ người nào đó từng lớn tiếng thề rằng mình không làm gì ở Ba Thục cả, với Ung Nga cũng chỉ dừng ở lễ, phải chờ sau khi thành thân mới thực sự trọn nghĩa vợ chồng, Tào Xu đương nhiên tin tưởng lời ngon ngọt này của y, thế nhưng không nghĩ tới, Ung Nga vừa mới tới Trường An không lâu liền tra ra mang thai tới ba tháng.
Lời mà một vị Lệ vương nào đó nói, thực sự không thể tin tưởng được một chút nào!
“Ung Nga vừa tới Trường An một tháng, đã tra ra mang thai ba tháng, đủ để có thể nhìn ra định lực của đại vương lớn đến cỡ nào!"
Vị Lệ vương này tự biết đuối lý, giờ phút này cũng tương đối câu nệ đối với Tào Xu, ý đồ dùng phương thức nhếch miệng cười ngây ngô lừa gạt qua cửa ải này.
Tào Xu lại lắc đầu, "Là bệ hạ... thiếp nói quen miệng rồi, luôn luôn lấy vương để xưng hô.”
"Ha ha ha, chuyện này cũng không sao cả, trẫm cũng thỉnh thoảng tự xưng Quả nhân…Quen thuộc sẽ rất khó đổi giọng... Thế nhưng không cần quan tâm chuyện này, Quả nhân thích xưng cái gì thì sẽ gọi cái đó, có khi ngày nào đó chợt nổi hứng, có lẽ sẽ hạ lệnh để Hoàng đế tự xưng thành nãi công, kẻ nào dám phản đối?”
Tào Xu nhịn không được nở nụ cười, lập tức nghiêm túc nói: "Bệ hạ hiện giờ chính là người đứng đầu Đại Hán, không thể nói năng một cách tùy ý, bọn họ sẽ coi như thật!”
"Coi là thật thì là thật chứ sao, về sau trẫm sẽ hạ lệnh, đổi xưng hô bệ hạ thành a phụ. Đổi trẫm thành nãi công... Ha ha ha !"
"Vậy các đại thần đều sẽ hô nhau tự sát… Ngài có thể bức giết hơn một nửa đại thần trong triều, trở thành bạo quân đứng đầu vượt xa Kiệt Trụ... Tên khắc sâu sử sách, hậu nhân kính ngưỡng đời đời..."
Hai phu thê này đấu miệng lưỡi một hồi, Lưu Trường đã ăn no uống đủ, lại tiếp tục "đấu miệng" cùng Tào Xu, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Hoàng cung.
Hôm nay y phải xử lý chuyện giáo hóa kia.
Thúc Tôn Thông đã ở ngoài điện Tuyên Thất chờ Lưu Trường đến từ rất sớm.
Ông ta cũng không khác gì so với Vương Lăng, đều là người đã đến tuổi thất tuần, đừng cho rằng lời nói của Lưu Trường là cực kỳ tùy ý, thực ra người có thể sống đến tuổi này ở Đại Hán rất ít, cả nước chắc hẳn cũng không thể tìm ra quá nhiều người, đến cái tuổi này, ngươi ở Đại Hán muốn làm cái gì thì làm, cho dù Hoàng đế nhìn thấy ngươi cũng phải bái kiến, gặp phải xe ngựa của Hoàng đế cũng không cần né tránh, nếu như bị đâm phải, người ta còn phải chủ động xuống xe đỡ ngươi đó.
Ở Đại Hán, loại tập tục tôn trọng lão nhân cực kỳ nồng đậm, quốc gia này lấy hiếu trị quốc, lấy tôn lão là đức hạnh, đây tuyệt đối không phải là lời nói đùa.
Hán kế thừa chế độ của triều Tần, thế nhưng điểm này lại là sự khác biệt lớn nhất giữa Đại Hán và Đại Tần, mặc dù đều là một đế quốc chiến tranh canh tác theo chủ nghĩa cổ điển, nhưng Đại Hán lại có vẻ ôn hòa hơn một chút.
Đại Hán trọng hiếu tử, tôn lão, thậm chí thiết lập cơ cấp phúc lợi phổ biến trong xã hội, ở Đại Tần không thể nhìn thấy người khuyết tật, bởi vì người khuyết tật khi sinh ra sẽ bị vứt bỏ, triều đại này là một xã hội kiểu quân chủ, những thứ không có ích gì đối với chiến tranh canh tác đều sẽ bị vứt bỏ.
Đại Hán thì khác biệt, quốc gia này có cơ quan chuyên môn để chăm sóc những người kia, từ Hoàng đế đến quan lại ở địa phương đều sẽ luôn thăm hỏi mẹ góa con côi, cả vương triều đều vô cùng coi trọng đạo đức, thậm chí đặt đạo đức ở trước tài năng, đây là xã hội duy nhất trên dưới Trung Quốc lấy tiêu chuẩn đạo đức để lựa chọn hiền tài cho quốc gia, mang theo một loại ôn hòa cuồng nhiệt, cho dù trong mắt hậu nhân, loại ôn hòa này có mùi vị giả dối, lừa mình gạt người, nhưng đây là một loại văn hóa đạo đức đặc biệt của Trung Quốc.
Trong tất cả các nền văn minh, dường như chỉ có giá trị của nền văn minh Trung Quốc mới mang theo sự tôn kính đối với người già, mang theo quan niệm về đạo đức rất mạnh mẽ, giá trị phổ thế, loại phong cách này đại khái tuy được hình thành từ rất sớm, nhưng chỉ thực sự thịnh hành ở Đại Hán mà thôi.
Tố kỳ cốt, điện kỳ phong, đại khái chính là như thế. Dựa trên cơ sở vững chắc nào đó để xây dựng nên đặc tính riêng biệt của mình.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết để ỷ vào lớn tuổi mà có thể làm xằng làm bậy ở Đại Hán là không gặp được Lưu Trường.
Người tuổi tác như Thúc Tôn Thông, đối với Lưu Trường vẫn rất khách khách khí khí, dù sao tuổi tác ở trong mắt y chẳng những là sợi dây nên chém giết, thậm chí dù chỉ còn lại tơ máu thì cũng mang theo sức hấp dẫn cực lớn.
Thúc Tôn Thông chống quải trượng, nếu không có đệ tử ở trái phải nâng đỡ, có lẽ chỉ cần một cơn gió đều có thể thổi ông ngã.
Nhìn bộ dáng suy yếu của ông ta như vậy, Lưu Trường thậm chí còn có chút áy náy, chính mình để cho lão già có tuổi như vậy đến làm việc cho mình, có phải có chút không ổn nay không??
Trạng thái sức khỏe của Thúc Tôn Thông mặc dù rất kém cỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt.
“Bệ hạ !!!.”
Ông ta rất kích động bái kiến Lưu Trường, Lưu Trường cũng vội vàng đáp lễ, tự mình nâng đỡ ông ta đi vào trong điện, lại giúp ông ngồi xuống.
"Bẩm bệ hạ... Lại có sáu huyện học được thành lập!!”
Thúc Tôn Thông không kìm được nở nụ cười, mặc dù hàm răng của ông ta đều đã rụng hết, nhưng nụ cười này lại không hề xấu xí chút nào, chỉ là rất hiền lành, lão già này cười ha hả nói đến thành tựu gần đây của mình, rất lâu trước đây ông ta đã bị Lưu Trường lừa gạt, đi làm đại kế giáo hóa trăm năm kia.
Cũng có nghĩa là huyện có huyện học, hương có hương học.
Chuyện hương học này, Thúc Tôn Thông cảm thấy mình dường như nửa bước khó đi, nhưng huyện học thì rất có triển vọng, đây là học phủ giáo dục những phương diện cơ bản, từ sau khi gánh vác sứ mệnh giáo hóa thiên hạ, Thúc Tôn Thông liền triệu tập các đệ tử Nho gia trên quy mô lớn, kêu gọi bọn họ đồng tâm hiệp lực đi giáo hóa thiên hạ, hoàn thành di nguyện của thánh nhân cổ đại, thành lập một thời kỳ văn hóa thịnh thế trước nay chưa từng có.
Đại Hán ta tuy dồi dào về võ đức, nhưng lại dùng văn hóa để thắng lợi.
Đám Nho sinh ở phương diện giáo hóa này luôn có theo đuổi cực kỳ cuồng nhiệt, thậm chí trong tất cả các học phái, đại khái cũng không người nào am hiểu làm việc này hơn bọn họ, bất kể bọn họ biến thành bộ dáng gì ở tương lai, nhưng ngay giờ phút này, bọn họ dù sao vẫn là học phái đưa ra quan niệm hữu giáo vô loài a…Bọn họ mang theo một loại ý thức sứ mệnh, có thể không để ý đến sinh tử, không để ý danh tiết vốn bọn họ coi trọng nhất, đám Nho sinh của Đại Hán đã đạt được rất nhiều thành tựu, đủ để cho những Nho sinh hậu bối cảm thấy xấu hổ.
Từ sau khi bắt đầu phụ trách chuyện này, Thúc Tôn Thông đã thành lập thành công hơn bảy mươi huyện học, trong đó có sáu nhà bởi vì các loại vấn đề mà không thể tiếp tục, Thúc Tôn Thông mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không hề dao động quyết tâm của ông ta, các phương diện vấn đề liên tục xuất hiện, ông ta ghi chép những vấn đề này lại, hơn nữa còn có kế hoạch viết ra một quyển sách.
Khi các đệ tử hỏi ông ta vì sao còn muốn phân tâm viết sách, Thúc Tôn Thông nói cho bọn họ biết, "Đã xế chiều rồi, để lại cho người tới sau này.”
Thúc Tôn Thông mỗi lần đều phải đến báo cáo tình huống cho Lưu Trường, nhưng hôm nay nhìn thấy trạng thái của ông ta, Lưu Trường lại có chút do dự.
"Nếu không... sau này ngài chỉ cần phái người đến báo cáo tình huống là được... Đừng đi lại nhiều nữa.”
"Bệ hạ, chuyện quan trọng như vậy, thần làm sao có thể mượn miệng người khác được?"
"Thế nhưng sức khỏe ngài..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com