Lưu Trường dừng ở cửa điện Hậu Đức hồi lâu.
Tiếng ca của Cao Hoàng đế vẫn còn vang dội như trước, chuyện này khiến cho y có muôn vàn cảm khái.
Khi y tiến vào đại điện, Lưu An đang nằm sấp trên giường, hừ hừ không thôi.
Lưu Trường lại lập tức vui mừng.
"Ha ha ha, sao lại nằm sấp như vậy? Đứng dậy đi? Ra ngoài thành đi dạo một vòng với trẫm chứ?”
Lưu Trường ngồi bên cạnh Lưu An, nháy mắt nói.
Lưu An oán giận nói: "Hôm đó chúng con đang trở về, nửa đường đúng lúc gặp a phụ, là ngài nói đã lâu chưa từng ra khỏi thành săn bắn, để cho con đi cùng với ngài, còn nói sẽ giấu giếm chuyện của chúng con... Nhưng a phụ vậy mà nửa đường lật mặt! ! Lại còn nói như đuổi theo chúng con để bắt về!!”
Lưu Trường vội vàng nhìn xung quanh, sau khi xác định Tào Xu không có ở đây, lúc này mới nghiêm túc răn dạy: "An!”
"Khiến a phụ mất hứng, đó chính là trách nhiệm của nhi tử.... Trẫm cực nhọc khổ sở nuôi ngươi lớn đến giờ, vì để cho trẫm đi săn, ngươi có bị đánh thì làm sao? Đây không phải là cơ hội tốt để ngươi thể hiện lòng hiếu thảo sao? Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, mấy năm nay, a phụ đối xử với ngươi như thế nào! Coi chuyện làm a phụ dễ dàng sao?”
Lưu An không khỏi lâm vào hồi ức, lập tức gật đầu, "Nếu a phụ đã nói như thế, vậy quả thật không dễ dàng.... Lần nào cũng cướp thịt của con ăn... khiến con kiếm được chút đồ ăn cũng phải giấu giấu giếm giếm ..."
"Ngài đau đau khổ khổ tìm kiếm khắp nơi mọi chốn, thậm chí không tiếc lời đe dọa những nội thần trong cung, táng tận lương tâm muốn đoạt đi chút lương thực tích trữ của con.
“Khụ khụ, không phải ta còn mang theo ngươi đi cưỡi ngựa du ngoạn sao?”
"Vâng... cuối cùng vứt luôn con trai mình ở ngoại ô, còn mình thì ung dung cưỡi ngựa trở về..."
“Khụ, lúc trước lão sư ngươi đề thư luận cho ngươi, chẳng phải trẫm đã viết giúp ngươi đấy chứ!”
"Đúng vậy, lão sư sau khi đọc xong thư luận của ngài đã trực tiếp ngất xỉu. Sau khi con đưa cho a mẫu đọc thì là một trận đánh nhừ đòn... Vì sao ngài lại viết nhiều chữ thô tục vào bên trong thư luận như vậy?”
“Ta còn làm kiếm gỗ giáp gỗ cho ngươi!”
"Sau đó liền mượn danh nghĩa đối luyện đuổi ngược cả con..."
"Đừng nói về chuyện quá khứ nữa... Ở chỗ ngươi có gì ăn không?”
“Không phải a phụ vừa mới từ yến hội trở về sao???
"Ngươi có chỗ không biết… Cái thằng Hạ Vô Thả kia hồ ngôn loạn ngữ một phen, khiến đại mẫu ngươi tin lời hắn, buổi tối không cho trẫm ăn thịt, cho dù là yến hội thì cũng sắp đặt thị vệ đến nhìn chằm chằm trẫm, ăn nhiều thịt cũng không được.... Ài, trẫm đường đường là Thiên tử Đại Hán, ăn miếng thịt cũng khó khăn đến như thế, ngược lại còn không bằng làm Đường vương lúc trước!”
"A phụ à, ngài cũng có thể thỏa mãn rồi…Con bị đánh hai trận, còn ngài thì sao, nhờ vị trọng phụ kia đến đúng lúc, đại mẫu đang muốn động thủ, ngài ấy lại tới đúng dịp... Hôm nay ngài cũng không hề chịu một lần đó..."
"Ha ha ha, vị trọng phụ này của ngươi chính là một người có phúc."
Lưu Trường có chút đắc ý, lại nói đến chuyện ở chung chơi đùa với bọn họ lúc còn nhỏ.
"Thế nhưng vị trọng phụ này của ngươi có chút chậm chạp…cũng không được thông minh lắm.”
"Con thấy được điều này... Các vị trọng phụ của con không có bất cứ người nào bình thường... Nếu như bình thường thì có thể xưng huynh gọi đệ với ngài hay sao?”
Hai người đang tán gẫu, chợt nghe thấy có người hắng giọng, Lưu Trường lập tức thay đổi mặt mũi, mắng: "Sau này ngươi có dám để cho a mẫu ngươi lo lắng, ta nhất định phải đánh gãy chân ngươi! Thấy Vũ Dương hầu không? Hắn cũng bởi vì không nghe lời a mẫu hắn nói, cái chân thiếu chút nữa bị cắt đứt! Còn có trọng phụ Hạ Hầu của ngươi, ngươi phải lấy bọn họ làm gương!”
Tào Xu liếc mắt nhìn hai thằng nhãi ranh này một cái, "Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, An đã nói cho thiếp biết hết cả rồi... Ngài muốn ra ngoài săn bắn, vậy cứ tự mình đi là được, tại sao lại kéo nó đi cùng?”
Lưu Trường tức giận, nhìn Lưu An, "Ngươi vậy mà dám phản bội ta?!”
Lưu An cũng rất bi phẫn, hắn nhìn chằm chằm Tào Xu kêu lên, "Vì sao a mẫu đã tin lời con mà vẫn còn muốn đánh?!”
Mặc dù có một vị Lệ vương đã ra sức mở miệng cầu xin, nhưng Tào Xu cũng không cho y vào trong phòng.
Kết quả là hai vị Lệ Vương đành phải chen chúc dưới cùng một mái hiên, mắt to trừng mắt nhỏ, hai người thở dài một tiếng, hai tay đặt ở sau đầu, ngửa mặt lên nóc nhà, hồi lâu đều không thể lâm vào giấc ngủ.
"A phụ... Ngày mai con sẽ dậy sớm hơn một chút.”
"Ồ...Đừng có đánh thức ta đấy, nếu không trẫm sẽ để cho ngươi sau này không dậy nổi...."
"Vâng."
"Dậy sớm như vậy làm gì?"
"Con muốn đi phủ Vương tướng a... Người như Vương tướng... thật sự là dầu muối không vào, con hoàn toàn không thể thuyết phục được ngài ấy..."
"Ha ha ha, không có gì đáng ngại, nếu ngươi không cách nào hoàn thành, vậy thì coi như thôi đi, muốn thuyết phục Vương Lăng không hề dễ như nói. Tính cách của lão già này còn ác liệt hơn so với Chu Xương, ngay thẳng hơn cả Tuyên Nghĩa, cũng không dễ gì động đến lão, đạo đức cá nhân của lão không tệ, ân trạch đông đảo, lúc trước đại phụ bị Hạng Vũ giết đến quăng mũ vứt giáp ở Bành Thành.... Là Vương Lăng bảo vệ Nhị ca, đại tỷ của trẫm rút lui, lại giữ vững được phong ấp…”
“Sư phụ Trương Thương của trẫm nhìn thấy lão, coi lão như ân nhân cứu mạng, huynh trưởng cùng tỷ tỷ của trẫm nhìn thấy lão cũng phải hành lễ gặp mặt, coi lão như ân nhân của mình… Đại mẫu kính trọng tính cách làm người của lão, luôn cảm tạ lão đã cứu con cái mình... Cho nên nếu trẫm ra tay với lão, đại mẫu chắc chắn sẽ là người đầu tiên không tha cho ta, cứng không được, mà mềm mại thì lão sẽ không chịu... Thực sự đau đầu.” Lưu Trường lắc đầu, nói ra chuyện khó xử của bản thân mình.
Lưu An lại không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn kiên định nói: "A phụ, con vẫn phải đi... Cho dù không thể thuyết phục được ngài ấy, cũng có thể đến nhà ngài ấy đọc sách, trong nhà tàng trữ rất nhiều sách, chỗ ngài ấy thậm chí còn có một bộ sách Hoàng lão hoàn chỉnh bằng văn tự nước Sở… Con rất muốn xem, đáng tiếc ngài ấy coi quyển sách này như trân bảo, không bao giờ cho người khác đụng vào.”
Lưu An còn chưa nói hết, bên kia đã truyền đến tiếng ngáy o o của Lưu Trường.
Ngày hôm sau, Lưu An vội vàng thức dậy, sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng rõ, tiếng ngủ say của a phụ vẫn vang vọng như cũ.
Nhớ tới lời dặn dò của cha mình ngày hôm qua, Lưu An vẫn cẩn thận mặc xiêm y, không quấy nhiễu đến phụ thân mình, một đường đi tới cửa điện, lúc này mới dừng bước.
"A phụ!!! Con đi đây!!!!”
"Cái gì?!" Lưu Trường bừng tỉnh, trong nháy mắt nhảy dựng lên, cảnh giác làm ra tư thế chiến đấu, sát khí đằng đằng, một tay chộp về phía phối kiếm bên hông, nhưng khi nhìn thấy xung quanh trống rỗng, y lúc này mới kịp phản ứng lại, mà Lưu An giờ đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, Lưu Trường không kìm được mắng: "Thằng nhãi ranh! ! Ngươi chờ đấy!!!. ”
Lưu Trường ăn cơm, không khỏi hỏi: "Sao Khanh vẫn chưa trở về? Nàng muốn định cư luôn bên nhà mẹ đẻ hay sao?”
"Muội ấy cũng chỉ mới qua có vài ngày... cũng phải để cho di mẫu nhìn tôn tử đã chứ..."
"Thế được rồi... vậy Ung Nga đâu? Vì sao nàng còn ở cung Trường Nhạc vậy?”
"Muội ấy đã mang thai, cho nên a mẫu muốn dặn dò một ít chuyện... cũng vì sợ chàng nhịn không được!”
"Làm thế nào mà trẫm có thể không nhịn được... cái khác không dám nói, chỉ riêng phần định lực này...."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com