Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 614 - Chương 614: Một Đoạn Sảng Văn Nhân Sinh Của Một Triệt Hầu

Chương 614: Một đoạn sảng văn nhân sinh của một triệt hầu

Phàn Kháng chỉ có thể tự an ủi mình: "Chỗ nước Điền kia ta biết, là khu vực của man di, không có quá nhiều dân chúng, là chỗ rừng thiêng nước độc…”

Lưu Trường đồng ý gật đầu, nói: "Đúng vậy, thế nhưng vị trí địa lý của nước Điền cực kỳ trọng yếu, là nơi quan trọng liên thông Ba Thục, Trường Sa, thậm chí cả nước Nam Việt, toàn bộ phương Nam chỉ có nơi này và Hoài Nam là chỗ mấu chốt a... Thậm chí phía nam Đại Hán phát triển trong tương lai còn phải dựa vào nơi này... Bởi vậy quả nhân dự tính dốc lực phát triển nước Điền.”

"Trẫm đã hạ lệnh, Thục, Trường Sa, Nam Việt đều sẽ mở con đường nối liền với nước Điền. Biến nơi này thành chỗ trung chuyển của các nơi, mặt khác, Quả nhân chuẩn bị xây dựng thành mới ở chỗ này.”

Lưu Trường nhanh chóng đưa ra kế hoạch phát triển của riêng mình.

Nhóm quần hiền nghiêm túc lắng nghe, Trần Mãi hỏi: "Đại vương, không biết nước Điền có đủ nhân lực để làm việc này không?”

Quán A lập tức nói: "Ý nghĩ của đại vương rất hay, chỉ là nước Điền từ trước đến nay dân số thưa thớt, không chỉ là nước Đường, ngay cả Trường Sa, Nam Việt, nhân khẩu đều không bằng phương bắc.”

"Muốn làm theo suy nghĩ của đại vương, nhân lực chỉ sợ là vấn đề lớn nhất a."

Sau khi hai người bọn họ phát biểu, Tuyên Mạc Như mở miệng nói: "Kỳ thật, hiện nay phương bắc không thiếu nhân lực, hộ tịch các nơi như Lương, Tề, quận Nam đã nhiều hơn so với trước kia, rất nhiều thành trì dân chúng đã sắp chen chúc không nổi, chỉ có thể mở rộng ra. Ngược lại trong rất nhiều quận các nước phía nam, nhân lực lại đang thiếu hụt nghiêm trọng... Mấy năm nay, hộ tịch phương bắc Đại Hán vẫn luôn di chuyển đến Yên, Đường, Hà Tây.”

"Một mặt là bởi vì Lưu công tác động, mặt phương diện khác cũng đúng là bởi vì nơi này vốn rộng lớn thưa thớt. Nếu như muốn dời về phía nam, vậy chỉ sợ không được các nơi như Hà Tây, Sóc Phương, Liêu Đông cũng đang thiếu nhân lực, dân chúng chỉ tình nguyện đi tới những nơi này, chứ không muốn đi về phía nam a..."

Lưu Trường nhẹ nhàng vuốt râu, cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Chu Thắng Chi nói: "Bệ hạ... bên ngoài Ba Thục còn có rất nhiều người Khương, có thể bắt người Khương tới nước Điền hay không..."

“Không được, người Khương vốn không nhiều lắm, cho dù dốc toàn bộ người Khương mang đến nước Điền, cũng không tạo nên tác dụng gì quá rõ rệt, huống chi, Hà Tây còn đang chuẩn bị thu nạp người Khương..."

Nhóm quần hiền kịch liệt thảo luận, đám quần hiền không đứng đắn không đáng tin cậy xưa kia, hiện tại rốt cục đã có tư cách có thể giải quyết hoang mang cho Lưu Trường.

Chuyện khác không nói, ý nghĩ này của Chu Thắng Chi lại có chút giống với Lưu Trường, thế nhưng người y muốn bắt không phải là người Khương.

Lưu Trường nghiêm túc nói: "Lần này trẫm phái Tiêu Diên đi nước Điền, chính là có một lời dặn dò cực kỳ quan trọng, muốn hắn phái sứ giả đi về phía tây nước Điền. Trẫm nghe nói, ở nơi đó có rất nhiều người... Vừa vặn có thể dễ dàng bắt được!”

Trần Mãi hắng giọng, "Bệ hạ, Đại Hán là bang của lễ nghi, sao có thể bắt người như Hung Nô? Phải nói là di chuyển dân chúng của bọn họ, để cho bọn họ hưởng thụ nhân đức của ngài, giáo hóa dân chúng của bọn họ...."

“Đúng, đúng, đúng, ý trẫm muốn nói chính là cái này!” Lưu Trường vỗ tay kêu lên.

Chu Thắng Chi cau mày, hắn nhớ tới một người cực kỳ quan trọng, đứng dậy nói: "Bệ hạ, không biết có thể mời tên Triệu Muội kia tới đây hay không? Hắn sống ở Nam Việt đã lâu, có lẽ cũng sẽ khá quen thuộc với tình huống bên phía nước Điền, nếu bên ngoài nước Điền có bộ lạc man di, hắn chắc chắn sẽ biết.”

Triệu Muội không thuộc về đoàn thể quần hiền, thế nhưng Lưu Trường vẫn phái người mời hắn tới.

Hắn vẫn cảm thấy vinh hạnh khi bản thân có thể tham dự bữa tiệc của quần hiền.

Thế nhưng vừa tiến vào đã đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, Triệu Muội cũng thật cẩn thận đáp lễ, dù sao hắn biết đám người này có đức tính như thế nào.

Quần hiền vốn cực kỳ bài ngoại, cho dù là Sài Kỳ có tính cách cực kỳ tương đồng với đám quần hiền, thế nhưng cũng không được bọn họ tiếp nhận, cho nên về Triệu Muội thì càng đừng nói đến.

Hắn nghiêm túc nói: "Ở bên ngoài nước Điền, có một vùng đất tên là Kham Ly, nơi này có rất nhiều bộ tộc, tranh đấu lẫn nhau, bọn họ lấy canh tác làm chủ, lại biết phái sứ giả, từng phái sứ giả tới nước Nam Việt, muốn đổi lấy đồ vật cùng với chúng thần... Nghe nói tiến xa về phía bắc còn có một đại quốc, thế nhưng chúng thần chưa hề phái người tiến về do thám, cho nên không rõ tình hình... Người Kham Ly có rất nhiều nô lệ, mỗi lần bọn họ ra ngoài buôn bán, đều ưa thích bán những nô lệ kia...."

"Những nô lệ kia da ngăm đen, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng của chúng ta, cho dù so sánh với người Hung Nô cũng không hề giống.”

"Chúng thần cũng không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều nô lệ như vậy.... A phụ thần đã từng suy đoán, tiến xa về phía tây, rất có thể sẽ có rất nhiều bộ lạc dã nhân, cho nên bọn họ mới có thể bắt được nhiều nô lệ như vậy.”

Những lời này của Triệu Muội khiến Lưu Trường kinh hãi thất sắc, y cau mày, không biết đang nhớ đến chuyện gì đó.

Mà quần hiền lại có vẻ có chút kích động, Hạ Hầu Táo nhịn không được nở nụ cười, hắn nói: "Bệ hạ!! Thần nguyện ý đi theo Tiêu Diên, tiến về nơi này xem xét tình huống!”

"Không được." Lưu Trường trực tiếp cự tuyệt hắn, "Chiến sự ở địa phương này chủ yếu là núi non làm chủ, khác biệt hoàn toàn với chiến tranh ở Trung Nguyên. Vừa vặn, những Tây Nam di mà trẫm thu phục ở Ba Thục trước kia lại thích hợp nhất để chinh chiến dưới loại địa hình này, có vũ khí do Đại Hán cung cấp, ở bên trong loại địa hình rừng núi, bọn chúng có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ địch nhân nào..."

"Vậy sao Tiêu Diên có thể đi? Không phải thần khinh thường hắn, chẳng qua Tiêu Diên đánh giặc không bằng thần, mưu lược cũng không bằng thần... Còn không bằng để thần đến nước Điền!” Hạ Hầu Táo lớn tiếng nói.

Phàn Kháng lắc đầu, "Ngươi nói võ nghệ của hắn không bằng ngươi, ta cũng có thể nhịn, nhưng mưu lược không bằng ngươi? Thật sự là sỉ nhục... Phàm là người bình thường, chắc chắn đều sẽ mưu lược hơn ngươi.”

Tiêu Diên trái lại không cảm thấy tức giận, hắn vui vẻ nói: "Ta nghe theo đại vương... bệ hạ đó.”

Lưu Trường liếc mắt nhìn Hạ Hầu Táo một cái, "Trẫm cũng không chọn loạn... Tình huống trong nước Điền vốn phức tạp, cho nên cũng chỉ người trầm ổn như Tiêu Diên mới có thể làm ra chuyện ở chỗ này... Nếu như để khanh đi, chỉ sợ không quá một tháng, nước Điền sẽ bị khanh giày vò đến diệt quốc..."

Nhóm vương hầu nước Điền đã quen với cuộc sống tự do tự tại, quân vương ở xa không với tới, cho nên Lưu Trường liền tặng bọn họ một vị quốc tướng dễ dàng bị lừa gạt, vị quốc tướng này khoan dung, chậm chạp, có thể làm cho đám vương hầu kia không cần phải trải qua một phen tranh đấu không cần thiết nữa. Huống hồ Tiêu Diên mặc dù chậm chạp, nhưng không phải là không biết cách làm việc.

“Làm cho thật tốt, nếu có thể quản lý nước Điền ổn định, thu phục toàn bộ phương nam. Trẫm cho khanh đảm nhiệm chức quốc tướng Đại Hán!!” Lưu Trường cười vẽ ra chiếc bánh lớn.

Tiêu Diên cười gật đầu, đám quần hiền chỉ cảm thấy càng chua.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment