Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613: Ngươi Có Bao Nhiêu Thực Ấp?

Chương 613: Ngươi có bao nhiêu thực ấp?

Lúc Tiêu Diên được các thị vệ đưa đến Hoàng cung, từ xa xa đã nghe được tiếng cười của đại vương.

"Diên !!!"

Tiêu Diên mờ mịt nhìn lại, đã thấy được thân ảnh cao lớn kia, Lưu Trường dang hai tay ra, kích động đi về phía hắn, hai người gặp mặt, nhiệt tình ôm nhau một cái, hồi lâu mới buông ra, Lưu Trường cười chỉ vào tiểu tử bên cạnh, "Đây là con trai trẫm tên là An.... An, bái kiến trọng phụ của ngươi!”

Tiểu tử kia cực kỳ nhu thuận hành lễ với Tiêu Diên, "Bái kiến Trọng phụ.”

Tiêu Diên ngây ngốc một lát, sau đó mới nói: "Mời đứng lên.”

Lưu An mấy năm nay đi theo a phụ, đã từng được gặp rất nhiều vị trọng phụ kỳ quái, muôn màu muôn vẻ, bởi vậy khi nhìn thấy vị trọng phụ phản ứng có chút chậm chạp này, hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu Diên nhìn thấy xiêm y trên người Lưu An đều có chút bẩn, dính bùn đất, ngay cả hai tay cũng có chút dơ bẩn, chuyện này làm cho hắn có chút khó hiểu.

Có lẽ vì chú ý tới ánh mắt của Tiêu Diên, Lưu Trường giải thích: "Cái thằng nhãi ranh này không nghe lời, trẫm mới vừa rồi đã mang theo nó đi tới cung Trường Nhạc, để cho đại mẫu của nó giáo huấn nó một trận! Đang giáo huấn nó, lại nghe nói khanh tới, ài, khanh chính là đã giúp trẫm một đại ân a... Bởi vì có khanh, trẫm mới có thể thoát ra... hết giận!”

Lưu Trường lại trừng mắt nhìn Lưu An, mắng: "Ngươi cút về điện Hậu Đức cho ta! Chuyện của ngươi vẫn chưa kết thúc!! A mẫu ngươi còn đang chờ ngươi!”

Nói xong, y không biến sắc mặt chút nào vỗ vỗ bụi tro bụi trên người mình, ôm cổ Tiêu Diên đi về phía điện Tuyên Thất.

Hai người vào điện Tuyên Thất, kích động bắt chuyện hàn huyên.

Lưu Trường đã lâu rồi chưa gặp lại Tiêu Diên, chủ yếu là bởi vì Tiêu Diên nhậm chức ở nước Đường một thời gian dài, không trở về Trường An.

Tiêu Diên kể cho y nghe tình huống của mình, "Mấy ngày nay, cả người đều có chút đau.”

“Lúc thần ở nước Đường, mỗi lần vào phủ tướng, thượng quan của thần sẽ hành lễ với thần, thần cũng phải lập tức đứng dậy đáp lễ. Mỗi một lần hắn muốn dặn dò một chuyện, đều phải hành lễ một lần, Vương tướng ban đầu còn tốt, Trương tướng bây giờ, mỗi lần muốn phân phó thần làm chuyện gì, đều phải hành lễ bái kiến trước…”

"Quả thật, tước vị của hắn không cao bằng khanh..."

Vốn Tiêu Diên cũng không phải người thừa kế của Tiêu Hà, ca ca Tiêu Lộc của hắn mới đúng.

Sau khi Tiêu Hà qua đời, ca ca của hắn kế thừa vị trí Tán hầu, mà Lữ hậu nể tình Tiêu tướng, cho hắn một cái tước vị Trúc Dương hầu, lại sắp xếp cho hắn nhậm chức ở nước Đường, lăn lộn trải nghiệm, chính là cho hắn một việc để hắn vừa làm vừa chơi, sống tốt một đời này.

Đáng tiếc tang kỳ ba năm còn chưa hết, trưởng tử Tiêu Lộc đã qua đời.

Tước vị đành phải rơi vào trên thân người vợ họ Đồng của Tiêu Hà, chuyện này ở Đại Hán cũng không hiếm thấy, tỷ như vị công thần khai quốc xếp thứ bảy kia, bà chính là một vị phụ nhân, con trai của bà tên là Hề Quyên, là xá nhân đầu tiên của Lưu Bang, đại khái tương đương với Loan Bố của Lưu Trường. Nghe nói chiến tích của vị Hề Quyên dũng mãnh thiện chiến này không dưới Vũ Dương hầu, thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn chết trận ở sa trường, hơn nữa cũng không có con trai nối dõi.

Lưu Bang vô cùng nhớ nhung vị xá nhân này, truy phong ông ta làm Lỗ hầu, để mẫu thân của ông ta kế thừa tước vị, xếp thứ bảy trong công thần khai quốc.

Sau khi Tiêu Diên lớn tuổi hơn một chút, vị trí của Tán hầu này liền rơi vào trên đầu hắn, khi đó, Tiêu Diên đã đảm nhiệm chức huyện thừa ở trong một huyện của nước Đường.

Sau đó huyện lệnh bỗng nhiên phát hiện, huyện thừa dưới trướng mình đột nhiên đội lên một cái chức quan cao là Tán hầu, có thể nghĩ, đây hiển nhiên là một trùng kích thật lớn đối với huyện lệnh, ngay cả hai chân đều bị dọa đến mềm nhũn.

Mỗi lần muốn phân phó chuyện gì, huyện lệnh đều chỉ có thể thỉnh cầu Tán hầu tương trợ, chứ không hề dám phân phó.

Cứ tiếp tục như vậy đương nhiên không được, vị trí này đã hình thành vũ nhục đối với Tiêu Hà, kết quả là Vương Lăng mời gọi hắn đến làm việc cho mình, dù sao Vương Lăng cũng là triệt hầu, mặc dù không bằng Tiêu Hà, nhưng với tư cách là bằng hữu cũ của ông ta, việc khoa tay múa chân đối với Tiêu Diên cũng không thành vấn đề gì.

Thế nhưng khi Vương Lăng về hưu, Trương Tương Như lên đỉnh, tình huống lại trở nên có chút lúng túng.

Tước vị của Trương Tương Như không cao bằng cái thằng này!!!

Trong toàn bộ Đường quốc, ngoại trừ Đường vương, vậy có thể tính là tước vị của gia hỏa này cao nhất.

Đối với đám quần hiền mà nói, Tiêu Diên trở về chính là chuyện vui ngất trời.

Nhóm quần hiền lập tức tụ tập trong điện Tuyên Thất, chúc mừng bằng hữu tốt của mình trở về.

Vũ Dương hầu khập khiễng đi vào trong điện, kích động gặp mặt Tiêu Diên, sau đó lập tức nhe răng trợn mắt ngồi ở một bên.

"Ngươi bị sao vậy??"

"A, bị thương ở Hà Tây."

Hạ Hầu Táo được hai người đỡ đi vào trong điện, kích động cùng Tiêu Diên gặp mặt, lập tức ngồi sang một bên.

“Ngươi cũng bị thương ở Hà Tây ư?”

"Ừm…đúng.”

Nhìn các hảo bằng hữu của mình lâm vào kết cục như vậy, Tiêu Diên cũng không khỏi cảm khái, "Trận Hà Tây này quả nhiên là vô cùng hung hiểm a.”

Lập tức có người dâng rượu thịt lên, mọi người cũng nhịn không được mở miệng khoe khoang dựa theo chuyện trận chiến Hà Tây hôm nay.

Hạ Hầu Táo nhếch miệng cười, nói: "Lần này ta thu được tương đối khá, mặc dù không phải triệt hầu, nhưng cũng có tới hai ngàn hộ!”

Phàn Kháng rất là khinh thường đối với chuyện này, hắn ngạo nghễ nói: "Hai ngàn hộ cũng dám mạnh miệng ba hoa chích chòe? Ta có thực ấp năm ngàn hộ, nhưng chưa bao giờ khoe với người khác?”

"Không phải thực ấp của ngươi đều là của Vũ Dương hầu sao? Còn ta tự mình kiếm ra được!”

"Hắn cũng có bốn ngàn thực ấp, sao lại không nghe thấy hắn khoe khoang vậy?"

Đám quần hiền lớn tiếng cãi nhau, Tiêu Diên chỉ cười ha hả nhìn bọn họ, không hề có chút phản ứng gì.

Thấy hắn không nói lời nào, Phàn Kháng tò mò hỏi: "Đúng rồi, ngươi có bao nhiêu thực ấp vậy?"

Tiêu Diên cau mày, dường như đang tính toán cái gì đó, hỏi: "Thực ấp của ngươi bao nhiêu?”

"Của ta năm ngàn a..."

"Vậy chúng ta sàn sàn nhau thôi."

"Chính xác là bao nhiêu?"

"Của ta tầm khoảng mười lăm ngàn...."

"A, chúng ta vẫn nên bàn về vấn đề của Ba Thục đi, nghe nói Mãi cùng A muốn tới Ba Thục làm quận trưởng, đây là sự thật sao?"

Phàn Kháng theo bản năng bỏ qua vấn đề thực ấp này, những quần hiền còn lại cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, phương diện thực ấp này có thể đừng nói thì tốt nhất vẫn không nên đề cập đến, bàn luận vấn đề này dễ dàng ảnh hưởng đến tình cảm. Mọi người đạt thành nhất trí, đồng loạt nhìn về phía Trần Mãi cùng Quán A.

Trần Mãi gật đầu, "Ba ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát..."

Lưu Trường phân phó: "Lần này khanh tới đất Thục, phải mang Tiêu Diên cùng đi.”

"A?"

Trần Mãi có chút kinh ngạc, hắn biết đại vương đưa Tiêu Diên đến Trường An là có mục đích, nhưng vì sao phải mang theo hắn cùng đi? Đón ánh mắt hoang mang của mọi người, Tiêu Diên có chút hổ thẹn đứng dậy, nói: "Bệ hạ muốn phong ta làm quốc tướng nước Điền… Cho nên phải đi tới Ba Thục.”

Trong khoảnh khắc này, trong lòng mọi người lập tức chua chua.

Được rồi, chúng ta ra sức tử chiến ở sa trường ở sa trường, cuối cùng chẳng qua chỉ có tước vị một hai ngàn hộ, cái thằng này ăn không ngồi rồi, cả ngày chân cao hơn đầu lại có hơn một vạn hộ... Trần Mãi và Quán A đảm nhiệm chức quận trưởng, cũng đã là người có tiền đồ nhất trong đám quần hiền, thế mà cái thằng này trực tiếp vọt lên tới quốc tướng.... Quốc tướng a, người dự bị cho Tam công, đồng phẩm với Cửu khanh đó! !

Có còn lẽ trời nữa hay không??

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment