Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 612 - Chương 612: Tuyệt Đối Không Tha

Chương 612: Tuyệt đối không tha

Lưu Trường thực ra cũng rất coi trọng khoa cử lần này, thậm chí y còn đề nghị được đích thân ra đề cho các thí sinh, còn để cho Tam công tới phụ trách chuyện này.

Đáng tiếc y tìm nhầm Tam công, Trương Bất Nghi sau khi nhận được mệnh lệnh, quả thực chính là muốn biến khoa cử lần này thành trận thi đấu nịnh hót, đại khái muốn tuyển ra nhân tài trung thành nhất, hiểu rõ nịnh nọt nhất với bệ hạ, quần thần cũng lập tức có chút nhịn không được, ngay cả Trần Bình cũng cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.

"Được rồi, trẫm cũng không đồng ý để Triệu Bình làm, hắn làm việc luôn luôn chuyện hôm nay để ngày mai lo… Như vậy đi, khanh chịu trách nhiệm chuyện này!” Lưu Trường vung tay lên, liền giao chuyện này cho Trần Bình.

Trần Bình có chút mờ mịt, "Nhưng bệ hạ, thần còn có nhiều việc..."

Lưu Trường nói: "Người có năng lực sẽ làm được nhiều việc, chuyện này liền giao cho trọng phụ, xin ngài không nên từ chối."

“Đã sắp tới ngày mùa thu hoạch rồi... Dừng lao dịch ở tất cả các nơi lại... Đợi đến sau khi thu hoạch xong mùa vụ lại tiếp tục, nếu có người vì chiến tích mà dám tiếp tục bức bách dân chúng, trực tiếp xử tử!”

Lưu Trường lại hạ lệnh, Trần Bình và Hạ Hầu Anh lập tức rời khỏi điện Hậu Đức.

"Không thể mặc kệ thằng nhãi ranh này như vậy được!!"

Tào Xu tức giận xông vào điện Hậu Đức, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.

Lưu Trường sửng sốt, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

"An! Nó trốn rồi!”

"A??"

"Nó không hề tới Thiên Lộc các, cũng không ở Thượng Phương, thiếp đã đi hỏi, nói là buổi sáng đã mang theo người đi ngoài thành… Hiện tại đã biến mất cả một ngày... Bệ hạ phải quản giáo nó thật tốt mới được, làm Thái tử, sao có thể động một chút liền ra khỏi thành? Nếu như gặp nguy hiểm bên ngoài thành thì làm sao bây giờ? Vì sao không báo cho chúng ta một tiếng? Không thể nuông chiều cái thằng nhãi ranh này thêm nữa!”

Thấy Tào Xu tức giận như thế, Lưu Trường cũng nhíu mày.

"Xem ra là do trẫm ngày thường quá phóng túng nó, cho nên nó mới biến thành bộ dáng như thế này."

"Nó là hoàng đế Đại Hán tương lai, cứ bộ dạng cà lơ phất phơ như vậy thì làm sao có thể thành sự?"

“Trẫm phải đi bắt nó trở về!”

Lưu Trường nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Tào Xu có chút lo lắng, vội vàng ngăn y lại, "Bệ hạ... chỉ mắng vài câu là được rồi, cũng không thể động thủ..."

“Tuyệt đối không tha cho nó!” Lưu Trường tức giận rời khỏi Hoàng cung.

Tào Xu lo lắng chờ đợi một ngày một đêm.

Không chỉ Thái tử một đi không trở lại, mà ngay cả Hoàng đế cũng bặt vô âm tín.

Một khắc này, nàng hoàn toàn bừng tỉnh.

"A mẫu!!"

Nàng cực kỳ bi phẫn chạy tới cung Trường Nhạc.

Một chiếc xe ngựa lọc cọc tiến về phía Trường An.

Ngự giả là một Hán tử cao lớn thô kệch, khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt chất phác, thoạt nhìn cũng không phải quá thông minh, ở thời đại này, các quý tộc đều rất coi trọng vị trí ngự giả này, có thể đảm nhiệm việc lái xe, gần như đều là người được tín nhiệm nhất, có năng lực nhất, mà từ Ngự giả, có thể phán đoán thân phận chủ nhân chiếc xe này có hiển quý hay không.

Xe ngựa thoạt nhìn cũng có chút cũ nát, đã lâu lắm rồi chưa được tu sửa lại, chủ nhân ở trên xe ngựa là một người trẻ tuổi, để râu, thân thể lay động theo xe ngựa lắc lư, không những thế còn có thể nhắm mắt dưỡng thần dưới loại lắc lư này.

Ngay cả con ngựa kéo xe, thoạt nhìn cũng không yên lòng.

Cứ như vậy, khi đoàn người đi tới cửa thành Trường An, đám giáp sĩ đương nhiên lập tức ngăn cản bọn họ lại.

Giáp sĩ nhìn bốn con tuấn mã kéo xe, quát lớn cực kỳ không khách khí để cho phu xe dừng xe lại.

"Các ngươi từ đâu tới? Có biết dùng bốn con ngựa kéo xe là hành vi đi quá giới hạn không?!”

Trong mắt giáp sĩ, đoàn người này hiển nhiên chính là từ một hào tộc nho nhỏ chỗ bản xứ đi ra, không biết trời cao đất dày, vậy mà học người ta ngồi xe bốn ngựa kéo, loại xe này chính là đặc hữu của nhóm Vương hầu, không phải ai cũng có thể ngồi.

Phu xe ngơ ngác một lát, quay đầu nhìn về phía chủ nhân nhà mình.

Người nam tử kia vội vàng xuống xe, lập tức sờ sờ trên người, sau khi lục lọi hồi lâu, rốt cục tìm được chứng minh, đưa cho tên giáp sĩ kia.

Tên giáp sĩ kia cúi đầu, nghiêm túc nhìn lên.

"Tán. . Tán. . Tán. . . Tán hầu?"

Giọng nói của giáp sĩ cũng bắt đầu run rẩy, hắn lại ngẩng đầu lên, kinh nghi bất định đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, người thanh niên này cũng nhìn thẳng hắn, trong mắt viết đầy "trí tuệ", nhìn xem người trẻ tuổi trí tuệ như vậy, giáp sĩ lại nhìn chứng minh trong tay, chứng minh là không sai, nhưng vị trước mặt này... thật sự là Tán hầu sao?

Tán hầu... Triệt hầu đệ nhất Đại Hán, vương đầu đứng đầu chỉ sau vua, không riêng gì việc thực ấp lớn đến quá mức, các phương diện đãi ngộ cũng không phải người khác có thể so sánh được.

Chỉ nói riêng một điểm, nhà Tán hầu có giáp trụ... giáp trụ này là do Cao Hoàng đế đích thân tặng, để cho ông ta đặt ở trong nhà làm đồ sưu tầm, Đình Úy cũng không làm gì được ông ta, hiển quý như Vũ Dương hầu, gia thần dưới trướng gần sáu mươi người, mà Tán hầu thì sao, có năm trăm giáp sĩ hộ vệ, còn có một đô úy chuyên môn phụ trách thống soái, đây chính là sự khác biệt.

"Ta có thể vào được chưa? Bệ hạ vẫn còn đang chờ ta.” Tiêu Diên cực kỳ nghiêm túc hỏi.

Tên giáp sĩ kia vội vàng hành lễ, nói: "Giáo úy chúng ta đã sớm nghe qua đại danh của ngài, vẫn luôn muốn bái kiến ngài, xin ngài chờ ở nơi đây một chốc, giáo úy của chúng ta sẽ tự mình đến nghênh đón ngài vào thành!”

Nghe được vị giáp sĩ kia nói, Tiêu Diên khẽ gật đầu, lập tức chờ ở ngay chỗ này.

Trong tích tắc mà giáo úy cửa thành chạy tới, hắn lập tức khom người hành lễ với Tiêu Duyên, "Bái kiến Tán hầu!!!”

Tiêu Diên có chút kinh hoảng, vội vàng đáp lễ, nói: "Ta chẳng qua chỉ đảm nhiệm một chức Trưởng sử ở nước Đường, chỉ là quan lại mấy trăm thạch, không dám nhận lễ lớn của ngài.”

Khóe miệng tên giáo úy cửa thành giật giật, loại vấn đề bái kiến này, rốt cuộc vẫn dựa theo chức quan để xác định? Hoặc là dựa theo tước vị để xác định hay sao? Đại Hán thực ra có tiêu chuẩn, tước vị tầng dưới cùng thì lấy chức quan xác định, còn tước vị cao cấp lại lấy tước vị xác định, hiển nhiên, Tán hầu này thực sự không thể quy về tước vị tầng dưới chót được.

Giáo úy phụ trách cửa thành khách khí đưa người này vào trong thành, bộ dáng tất cung tất kính, làm cho đám giáp sĩ xung quanh đều cảm thấy hồ nghi.

"Tướng quân, ngày thường cho dù ngài nhìn thấy chư hầu vương cũng sẽ không như thế, vì sao lại khách khí với hắn như vậy?"

"Ta từng đảm nhiệm chức đô úy, phụ trách bảo hộ Tiêu tướng." Giáo úy giữ cổng thành cảm khái, cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, ngữ khí bỗng nhiên trở nên có chút bi thương, "Sau khi Tiêu tướng mất đi, rốt cuộc không còn ai quan tâm hỏi han ân cần với chúng ta nữa..."

"Hả? Tiêu tướng còn để ý những sĩ tốt như chúng ta?”

"A, ngươi cho rằng ngày nghỉ hàng tháng của mình bây giờ là do ai định ra?"

Tiêu Diên cũng không trở về nhà mình, tuy trong phủ đệ của hắn cũng có không ít người, thế nhưng đã không còn một thân nhân nào nữa, Trường An đang mở rộng, rất nhiều nơi đều trở nên có chút xa lạ, Tiêu Diên cứ một đường chạy tới Hoàng cung, sau khi nhảy xuống khỏi xe ngựa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn địa phương quen thuộc này, không khỏi nhếch miệng nở nụ cười.

Giáp sĩ trong Hoàng cung vẫn rất có tầm mắt, sau khi biết được thân phận của Tiêu Diên đã nhanh chóng đi vào bẩm báo, cũng không hề hoài nghi thân phận của hắn, ai dám giả mạo con trai của Tiêu tướng ở chỗ này được! !

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment