"A... Để cho ngài nói chữ bình không dễ nghe.” Trần Mãi nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
"Ngươi nói gì?" Trần Bình ngồi đối diện hắn, diện mạo của hai cha con cực kỳ giống nhau, không chỉ là bộ dáng, ngay cả thần thái động tác thần sắc cũng giống nhau như đúc.
Đối mặt với câu hỏi của cha mình, Trần Mãi nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện vui đã chuẩn bị cho bằng hữu lúc trước, chắc hẳn hắn bây giờ đã ở bên trong vui mừng cực độ rồi.”
Trần Bình cực kỳ chán ghét bộ dáng cao cao tại thượng này của Trần Mãi, cười lạnh nói: "Quận trưởng đất Thục, hai ngàn thạch... Không tầm thường a.”
Trần Mãi cũng không thích bộ dáng cao cao tại thượng này của Trần Bình, lập tức mở miệng trào phúng: "Vẫn không thể nào sánh với a phụ, ở tuổi của con, ngài vậy cũng đã quyết tâm muốn làm Tam công rồi..."
Nói như thế nào đây, vốn bản thân Trần Bình là một người rất cao ngạo, không thích người khác sĩ diện trước mặt ông ta, mà Trần Mãi cũng kế thừa điểm này một cách hoàn mỹ, cũng rất cao ngạo, không thích người khác sĩ diện, kết quả là hai cha con đã lâm vào bên trong một cái vòng tròn bế tắc nào đó, cùng cao ngạo, cũng cùng xem thường lẫn nhau.
Trần Bình cũng không có tâm tư tranh luận gì với thằng nhãi ranh trước mặt, ông ta lập tức nói: "Tình huống của đất Thục khác hẳn với nơi này a. Chỗ đó có rất nhiều thương nhân, hơn nữa man di bản xứ lại đi theo đại vương đánh giặc, nếu ngươi dùng thủ đoạn quá mạnh mẽ, những tên man di kia không chừng sẽ tấu thư lên đại vương, nhưng nếu dùng phương pháp mềm dẻo, những thương nhân kia sẽ chẳng thèm quan tâm ngươi là ai.”
Trần Bình càng nói càng vui vẻ, phảng phất đã nhìn thấy đứa con trai mình kinh ngạc, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa viết thư cầu cứu chính mình.
Nhìn bộ dáng kẻ tiểu nhân vui sướng khi thấy người gặp họa của cha mình, Trần Mãi lại không hoảng hốt chút nào, "Con đi đất Thục, nhanh chóng mượn lực lượng của man di tới đối phó thương nhân, lấy tư cách thương nhân để nâng đỡ dân chúng, lấy sức lực của dân chúng đến xây dựng đất Thục... Lấy thành tựu của đất Thục đổi lấy công danh, a phụ cảm thấy thế nào?”
"Nói không sai." Trần Bình híp mắt, “Thực ra còn có một biện pháp, có thể làm cho ngươi nhanh chóng đứng vững gót chân ở đất Thục.”
Ông ta không nói rõ mà chỉ ngẩng đầu lên, ý rất rõ ràng, ngươi phải hỏi thì ta mới trả lời cho ngươi biết.
Nhưng Trần Mãi vậy mà không hề mở miệng hỏi, "Không cần a phụ phải quan tâm, con có thể làm tốt những việc này!”
Hai cha con đồng thời hừ lạnh một tiếng, nhìn nhau càng thêm không vừa mắt.
Chẳng qua thần sắc, động tác của hai người lại cực kỳ đồng bộ, phảng phất như là cùng một người.
Trần Bình ngày thường vất vả lo lắng nhiều chuyện, cũng không thể ở trong phủ quá lâu, sau khi ăn một bữa cơm, ông liền nhanh chóng đi tới Hoàng cung làm việc, nhưng vừa mới đi tới cửa Hoàng cung, ông liền nhìn thấy một người quen cũ.
“Hạ Hầu tướng quân?!"
Trần Bình quả thật có chút kinh ngạc, Hạ Hầu Anh từ sau khi thảo phạt Anh Bố bị thương, đã từ quan ở nhà tu dưỡng, Trần Bình cũng đã rất lâu không gặp ông ta. Trong triều đình ngày hôm nay, các lão thần nối đuôi nhau về trời, các đại thần xưa kia đi theo Cao Hoàng đế càng ngày càng ít, cho nên khi đột nhiên nhìn thấy Hạ Hầu Anh, Trần Bình lập tức thay đổi vẻ lãnh đạm ngày thường, nở nụ cười chào hỏi ông ta.
Hạ Hầu Anh từ trên xe ngựa nhảy xuống, thoạt nhìn vẫn rất cường tráng, chẳng qua chỉ gầy yếu hơn lúc trước một chút mà thôi.
"Trần hầu.... đã lâu không gặp.”
"Đúng vậy, ta bởi vì bận rộn quá nhiều chuyện, không thể dứt tay đến thăm hỏi ngài..."
Hai người hàn huyên, khi Trần Bình hỏi Hạ Hầu Anh ý đồ đến, ông ta thành thật nói: "Bộ thân thể này của ta dưỡng nhiều năm như vậy, cũng coi như đã khôi phục được toàn bộ, là lúc nên tìm chút việc để làm, Chu Bột ở bắc, Quán Anh ở nam, đều đang không ngừng thu hoạch quân công, nếu ta tiếp tục ngồi chơi xơi nước như vậy, chờ đến khi lên danh sách sắp xếp võ tướng công thần, gần như chắc chắn sẽ bị bọn họ vượt qua.
“Ha ha ha, vẫn là ngươi suy nghĩ thấu đáo!”
"Nếu đã khỏi hẳn, vậy cũng nên tiếp tục nhậm chức."
"Đúng vậy, nếu tiếp tục ở nhà nữa, ta sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị thằng nhãi ranh trong nhà làm cho tức chết a! Cái thằng nhãi ranh này quả nhiên là...."
Hạ Hầu Anh nghiến răng nghiến lợi mắng, Trần Bình sửng sốt, có chút đồng cảm nói: "Quả thật là như thế... Những năm này chúng ta lăn lộn ở bên ngoài, lại sơ sẩy trong việc quản giáo con cái, con trai ta, ài, cũng khó có thể quản giáo, ngoan cố đến cực điểm!!”
Hai vị đồng liêu đã lâu không gặp nhau, vào giờ khắc này đã lập tức tìm được đề tài đàm luận.
Hai người phàn nàn hai đứa con trai nhà mình với nhau, cũng bộc bạch kinh nghiệm giáo dục của riêng mỗi người.
Cứ một đường tán gẫu như vậy mà đi vào điện Hậu Đức.
Lưu Trường nhìn thấy hai người nhiệt tình đi vào như vậy cũng sửng sốt hồi lâu, trong ấn tượng của y, rất ít khi có thể nhìn thấy Trần Bình nói chuyện cực kỳ vui vẻ với người khác, ngày thường cũng chỉ tán gẫu hơi nhiều một chút với Hàn Tín, hôm nay là tình huống như thế nào vậy?
“Trọng phụ !!!.” Y vẫn đứng dậy, nở nụ cười chào hỏi.
Hạ Hầu Anh vội vàng hành lễ gặp mặt, "Đa tạ danh y mà bệ hạ tìm tới... Thần không biết nên..."
Lưu Trường nói: "Ài, sao trọng phụ lại khách khí như vậy?"
“Lễ quân thần này cũng vậy!”
Lưu Trường nở nụ cười thật lớn, "Trọng phụ không cần phải như thế, đó đều là chuyện trẫm nên làm... Trẫm làm những việc này, cũng chưa từng nghĩ tới mình muốn đạt được thứ gì đó... Đương nhiên nếu khanh có thể lái xe cho Quả nhân một lần, xem như là báo đáp, vậy Quả nhân cũng sẽ không cự tuyệt.”
“Nếu bệ hạ không ghét bỏ, thần xin được lái xe cho ngài!”
Hạ Hầu Anh là như vậy, ông ta không giống những kẻ hồn nhiên như Phàn Khoái, Chu Bột kia, Phàn Khoái sẽ tát Lưu Bang chỉ vì cướp thịt, còn Chu Bột sẽ vì quân công mà đánh Phàn Khoái một cái tát.
Nhưng Hạ Hầu Anh thì khác, cho dù khi Thúc Tôn Thông vẫn chưa chế định ra lễ pháp, Hạ Hầu Anh vẫn luôn có chút kính trọng đối với Lưu Bang, không dám mở miệng chính là đại ca, uống say còn dám động thủ như Phàn Khoái, đương nhiên, bên trong khoảng thời gian mà Phàn Khoái động thủ với Lưu Bang kia đều là lúc bị đánh nhiều hơn một chút, dù sao khi quần thần giằng co, những người như Chu Bột, Hạ Hầu Anh đều sẽ hợp lực đè Phàn Khoái lại, sau đó Lưu Bang liền lên tay.
Ba người lần lượt ngồi xuống, Lưu Trường nhìn Hạ Hầu Anh, nói: "Trọng phụ à, vốn không muốn làm phiền ngài..."
“Chẳng qua lần này tác chiến ở Tây Vực, chiến trận của chiến xa quân đội mới hình thành, không có thể phát huy ra trình độ tương ứng. Cho nên trẫm muốn mời khanh nhậm chức ở Hà Tây, giúp đỡ thao luyện bộ đội chiến xa một phen, sau này tác chiến ở Tây Vực, bộ đội chiến xa vẫn rất cần thiết, nơi đó khác với thảo nguyên, nếu chỉ dựa vào kỵ binh sẽ không thể thành công được.
"Hà Tây?"
"Là ở dưới trướng Chu Bột, trái lại có chút ủy khuất cho khanh.”
"Không ngại, thần vốn cũng không bằng hắn, không thể tính là ủy khuất." Hạ Hầu Anh rất thản nhiên nói.
Lưu Trường có chút kinh ngạc, y thật sự không ngờ, Hạ Hầu Anh lại dứt khoát đồng ý như vậy.
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát, Trần Bình lúc này mới nói đến chính sự vì sao hai người bọn họ tới nơi này.
"Bệ hạ à, khoa cử lần đầu tiên sau khi ngài đăng cơ, tuyệt đối không thể giao cho Trương Bất Nghi lo liệu."
Trần Bình rất nghiêm túc, "Trương Bất Nghi rất trung thành đối với bệ hạ, nhưng trong chuyện này, suy nghĩ của hắn thực sự quá cực đoan... Đây là lần khoa cử đầu tiên sau khi ngài đăng cơ, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ rối loạn nào, xin bệ hạ để cho Triệu Bình đến phụ trách chuyện này đi, Trương Bất Nghi hiện giờ ra lệnh… Thật sự có chút quá mức.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com