Phàn Kháng khập khiễng đi vào trong phủ, theo Hạ Hầu Táo bái kiến Hạ Hầu Anh.
"Đã trở về?"
"Vâng!!! Con đã trở về!!”
Hạ Hầu Táo lớn tiếng nói, lại quay người giải thích với Phàn Kháng ở một bên: "Lúc a phụ ta tác chiến với Anh Bố bị thương, lỗ tai nghe không rõ lắm.”
Phàn Kháng gật đầu, tất cung tất kính bái kiến ông ta, lại nghi hoặc nhìn một lão giả ở bên cạnh Hạ Hầu Anh, Hạ Hầu Táo hiển nhiên cũng không quen biết vị này, chỉ coi như là một người bạn cũ của a phụ, khẽ lễ phép gật đầu, sau đó nhanh chóng mời Phàn Kháng tiến vào trong phòng ăn cơm, vị lão giả kia sau khi cáo biệt Hạ Hầu Anh cũng rời đi.
Hạ Hầu Anh ngồi ở trên thượng vị.
Hạ Hầu Táo và Phàn Kháng chia nhau ngồi ở hai bên ông ta.
"Con lập được đại công rồi!!"
Hạ Hầu Táo lớn tiếng khoe công tích của mình với a phụ, Hạ Hầu Anh chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết ông ta có nghe rõ hay chưa.
Bề tôi dâng món ăn lên, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Hạ Hầu Táo há miệng hốc từng ngụm từng ngụm, "Ngươi đường đường là Vũ Dương hầu, vậy mà ngay cả nhà cũng không dám trở về... còn muốn đến nhà ta ở ké.”
"À, ngươi không hiểu được đâu... Ta thà bị a phụ đánh còn hơn nghe a mẫu răn dạy... Một mình a mẫu ta đã đủ nhức đầu rồi, hiện giờ còn có thêm Khanh, tỷ ấy cũng càng ngày càng giống a mẫu... Để ta tránh vài ngày ở chỗ ngươi là tốt rồi.”
"Ha ha ha, được, ngươi yên tâm ở đây! Cha ta vốn không nghe thấy được, chúng ta có thể trộm vài hũ rượu của ngài ấy về uống, buổi tối có thể hát lớn, ngay cả khi đi tìm một vài mỹ nhân đến, ha ha ha, ngài ấy cũng sẽ không biết được!”
“Còn có chiến xa của ngài ấy, ta biết có mấy chiếc không tệ, hai bên còn lắp đặt cả lưỡi dao, chính là hung khí chân chính, ha ha ha, ngày mai thừa dịp ngài ấy ngủ rồi, chúng ta có thể trộm ra thử một chút!” Hạ Hầu Táo nhếch miệng cười.
Phàn Kháng vụng trộm nhìn thoáng qua Hạ Hầu Anh. Hạ Hầu Anh nghiêm mặt, cho dù ông ta không thể nghe được, nhưng chỉ riêng bộ dáng này cũng rất dọa người.
"Vẫn nên thôi đi… A phụ ngươi nhìn dọa người quá... Nếu như bị ngài ấy biết..."
“Ngươi sợ cái gì, ngài ấy sẽ không biết đâu!”
Hạ Hầu Táo đứng dậy, đi đến bên cạnh a phụ, lớn tiếng hô lớn ở bên tai ông ta: "A phụ đi nghỉ ngơi đi!! Con còn có chuyện muốn nói chuyện với hắn!”
Hạ Hầu Anh khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
“Sao a phụ ngươi cũng không hề nói bất cứ lời nào vậy?”
"Ngài ấy sao… Ngài ấy là người rất chú trọng mặt mũi, chỉ sợ mình nghe không rõ, nói sai lời, làm trò hề cho thiên hạ, cho nên cũng không dám mở miệng nói chuyện..."
Phàn Kháng thở dài một tiếng, "Ngài ấy thoạt nhìn có chút…”.
“Không ngại, ngươi chờ ở đây, ta đi lấy rượu !!!.”
Hai huynh đệ lấy rượu ngon nhất của Hạ Hầu Anh ra, uống rượu, hát ca, ăn thịt, gần như là chơi đến lúc trời sắp sáng mới nằm xuống ngủ say, ngày hôm sau, lúc Hạ Hầu Táo rời giường, Phàn Kháng vẫn còn đang ngủ say, Hạ Hầu Táo cũng không đánh thức hắn, ngược lại đi đến trong sân.
Hạ Hầu Anh lại tiếp tục đứng bên cạnh chiến xa, mò mẫm chiếc xe yêu thích của mình, trong mắt tràn đầy vẻ hương tiếc.
Chẳng qua bóng lưng của ông ta lại có chút cô đơn.
Vị tướng quân lái xe ca hát mãnh liệt xưa kia, giờ phút này lại chỉ có thể dùng cách này để tưởng nhớ quá khứ của mình.
Hạ Hầu Táo cảm thấy giống như có thứ gì đó bị kẹt trong cổ họng mình, có chút chần chừ.
Hạ Hầu Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Hầu Táo dắt tuấn mã đến, khoác lên chiến xa ở trước mặt mình, cái thằng nhãi ranh này hiện tại trộm chiến xa của ta một cách quang minh chính đại như vậy sao? Không thèm có chút che giấu nào?
"A phụ!!! Đến nào!!! Lên xe!!!”
Hạ Hầu Táo thấy a phụ không có phản ứng, hắn vội đưa tay kéo ông ta lên xe, giao dây cương cho ông ta, còn chính mình thì đứng ở bên cạnh, "Ngài cứ yên tâm lái xe!! Con sẽ làm tai mắt cho ngài!!!”
Hạ Hầu Táo hô lớn một tiếng, chiến xa lập tức xông ra ngoài.
Hạ Hầu Anh lái xe ra khỏi nhà, rẽ một cái liền đi tới cửa thành, ra khỏi thành, tốc độ chiến xa bắt đầu càng ngày càng nhanh, mọi người lui tới đều đồng loạt tránh né, chiến xa một đường chạy như bay, Hạ Hầu Táo cười to, đón gió lạnh từ trước mặt đập tới, hắn rất nhanh liền phát hiện, a phụ hoàn toàn không cần một tên dẫn đường giống như mình, tuy lỗ tai của ông không nghe được, nhưng kỹ thuật lái xe lại điêu luyện hơn hắn rất nhiều.
Ở từng chỗ mà theo suy nghĩ của Hạ Hầu Táo chắc chắn phải lật xe, Hạ Hầu Anh lại có thể dễ dàng xông qua, khi Hạ Hầu Anh lái xe đâm thẳng qua giữa hai chiếc xe ngựa trước mặt, Hạ Hầu Táo chỉ cảm thấy dường như mình quay trở về thời niên thiếu, cảm giác được a phụ mang theo chạy như bay lại hiện về, hắn nhịn không được kêu lên, "Quá lợi hại!!!”
Hai cha con chạy như điên bên ngoài thành hồi lâu, cho đến khi mặt trời sắp lặn, hai người mới vác cái đói bụng trở về nhà.
Phàn Kháng giờ phút này đang ngồi trên bậc thang đá nhà bọn họ, nhìn thấy hai người đến, hắn nhịn không được đứng dậy mắng: "Ngươi ra ngoài vậy mà cũng không mang theo ta !!!”
Hạ Hầu Táo cười nhảy xuống xe, "Lần sau sẽ mang theo ngươi, không cần gấp gáp như vậy!”
Đang nói chuyện, hắn lại nhìn thấy lão già hôm qua đứng ở một bên, lập tức nhíu mày, hỏi "Rốt cuộc ngươi là ai vậy? Sao ngày nào cũng đến nhà ta?”
Lão nhân kia còn chưa nói gì, Hạ Hầu Anh đã nghiêm túc trả lời: "Hắn là danh y của đất Sở, được bệ hạ mời đến chữa lỗ tai cho ta.”
Một tích tắc kia, Hạ Hầu Táo chỉ cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.
"A phụ?? Ngài đã có thể nghe thấy rồi sao?”
"Vâng,... Cũng nhờ vị danh y này... thế nhưng tối hôm qua ngươi ca hát nhảy nhót suốt đêm, khiến tai ta thiếu chút nữa lại bị ngươi làm cho điếc lại.”
Hạ Hầu Táo nhớ tới những cuộc đối thoại ngày hôm qua, lập tức nở nụ cười, "A phụ à... Con chợt nghĩ ra chuyện gấp... Con sẽ nhanh trở lại...".
Hạ Hầu Anh vung mạnh dây cương, tuấn mã làm ra tư thế xung phong, Hạ Hầu Táo cùng Phàn Kháng đều bị dọa tới mức liên tục lui về phía sau, suýt nữa té ngã.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng của bọn họ, Hạ Hầu Anh lúc này mới nở nụ cười đắc ý.
Hạ Hầu Táo dường như nghĩ tới cái gì đó, "Không đúng a, nếu ngài có thể nghe được, vì sao lại không đi phóng xe? Ngài có chuyện gì buồn hay sao??”
"Ta cũng không hề cố làm ra vẻ… Lúc ngươi không có ở đây, mỗi ngày ta đều lái xe, hôm nay cũng chỉ đang định lau chiến xa, ngươi lại kéo ta đi phóng xe..."
"Con còn tưởng rằng..." Hạ Hầu Táo phẫn nộ bất bình nói thầm vài câu, thoạt nhìn rất là tức giận.
Hạ Hầu Anh nhảy xuống xe, rửa hai tay, giãn thân thể ra một chút, "Được rồi, kế tiếp nói chính sự đi, nghe nói lúc ngươi ở Tây Vực không tuân theo quân pháp, tự mình xuất kích, còn mở miệng nhục mạ Thái úy, nói muốn tấu lên Thiên tử, muốn ta truyền tước vị cho ngươi. Cướp đoạt dân sinh, giả mạo là người Hung Nô chém giết sĩ tốt Tây Vực.... A, đúng rồi, ngươi còn trách ta vì đã không sinh cho ngươi một tỷ muội, nói ta vô dụng, có đúng hay không?”
Hạ Hầu Táo lắp bắp phân trần: "A phụ, đây đều là lời đồn... đều là lời đồn.”
"Đây chắc chắn là có kẻ tiểu nhân vu oan giám họa cho con, muốn ly gián tình cha con chúng ta.”
"Không phải…A phụ, A phụ, ngài nghe con nói... A phụ... A phụ tha mạng a! ! !!!. Cứu ta a! ! Kháng! ! Thằng chó chết nhà ngươi... đừng chạy!!!”