Người này sau khi thổi đại vương một lần, cũng không che giấu suy nghĩ của mình nữa, cười nói: "Huynh đệ, nói thật nhé, ta thực ra chính là người phụ trách chuyện mua bán nhà cửa và thuê nhà ở trong thành này... Bây giờ có rất nhiều người qua lại nơi đây, nhà cửa để bán cũng không giống như trước kia nữa... Ngươi muốn loại phòng nào, ta đều có thể liên hệ giúp ngươi, hơn nữa cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều, ngươi xem thử có hài lòng hay không, nếu như hài lòng, cho một trăm đồng là đủ rồi.”
Cách cũng không hề tức giận, dưới sự dẫn dắt của người nọ, hắn đi xem mấy căn nhà, cuối cùng quyết định mua một căn nhà ở phía nam thành.
Chuyện mua nhà cũng rất thuận tiện, sau khi trả tiền, Cách lấy được khế đất, lại tìm Lý chính ở đây tới làm chứng, giao ra hộ tịch của mình, để Lý chính ghi chép chỗ ở của mình vào bên trong hộ tịch... Chỉ mất một ngày ngắn ngủi, Cách đã định cư thành công ở huyện Mã Lĩnh, trở thành một người Đường chân chính.
Ngày hôm sau, lại có quan lại của huyện nha tới, kiểm tra chỗ ở của hắn, lập tức hỏi ý định của hắn sau này, có cần đất đai canh tác hay không?
"Ở chỗ này của chúng ta, nhập hộ sẽ có phụ cấp, nếu ngươi chuẩn bị ở chỗ này làm nông trong thời gian dài, vậy có thể cho ngươi tước vị cấp một, phân phát bảy mươi mẫu đất, thế nhưng thu hoạch của bảy mươi mẫu đất này trong ba năm, ngươi sẽ phải nộp lên bảy thành. Ba năm sau, bảy mươi mẫu đất này chính là của ngươi, dựa theo thuế má bình thường mà nộp là được..."
"Nhưng bây giờ ta không có nhiều tiền... Lương thực..."
"Chuyện này không có gì đáng ngại, chúng ta sẽ không để cho ngươi bụng đói làm nông. Để cho Lý chính ghi chép một phần tình hình tài sản nhà ngươi, nếu như không có cơm ăn, huyện nha sẽ có trợ cấp, cứ nửa tháng lĩnh một lần.”
"Giống lúa, nông cụ thì phải chủ động xin. Trâu cày sẽ do chính bản thân phân phối sử dụng, ngươi phải tự đi liên hệ.”
Thái độ của quan lại tuy không thể xem là quá tốt, từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, sau khi dặn dò xong mọi chuyện liền nhanh chóng rời đi, nhưng Cách lại không bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh lùng này của gã kia, hắn chỉ cảm thấy rất vui mừng, mọi chuyện cũng không khó khăn như hắn nghĩ.
Rất nhanh, Cách đã có được đất đai của riêng mình, khoảng chừng bảy mươi mẫu, vừa vặn là đất canh tác của một hộ ở Đại Hán.
Hắn chào hỏi hàng xóm xung quanh, nhanh chóng quen thuộc với bọn họ, mỗi buổi sáng, thỉnh thoảng sẽ có hàng xóm đưa đồ ăn tới cho hắn, chỉ vì lo lắng hắn độc thân một mình, nấu cơm không ngon, ăn xong cơm, Cách mang theo cuốc, theo hàng xóm ra khỏi nhà, bắt đầu bận rộn ngay trong ruộng canh tác cách đó không xa.
Mặt trời treo trên cao, tỏa ra cái nóng vô tận.
Cách đứng ở trong đất canh tác của mình, cả người đều bị phơi nắng đến mức đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm cả người hắn.
Ngay khi hắn bận rộn cày cấy, trước mặt bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi thanh thúy.
"Ngươi... Ngươi có muốn uống nước không?”
Cách ngẩng đầu lên, trưởng nữ nhà hàng xóm giờ phút này đang đứng cách đó không xa, trong tay cầm một bình nước, làn da của nàng tuy có chút thô ráp, tay chân rất to, nhưng nụ cười lại cực kỳ đẹp mắt, giờ phút này, nàng cũng đang thoải mái nhìn Cách, giơ bình nước trong tay về phía hắn.
Cách vươn tay ra, che đi ánh mặt trời trên mi mắt, nghiêm túc đánh giá nữ tử trước mặt, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Được."
Ngày hôm đó, Cách thu hồi những viên đá mình dùng để bói toán, hắn cảm thấy, mình sau này rốt cuộc không cần mấy thứ này nữa.
"Bệ hạ! Xin ngài chém đầu Trương Bất Nghi!!!”
Cả người Chu Xương đều đang run rẩy vì phẫn nộ, ông ta mở to hai mắt, quải trượng trong tay không ngừng đập xuống mặt đất.
“Khoa cử a, đó là chuyện lớn của quốc gia, sao có thể để cho cái thằng kia làm loạn như vậy?!"
"Hắn vậy mà muốn để cho các thí sinh viết về công lao của ngài, dựa theo chuyện này để tính thành tích của bọn họ?!"
“Hắn đang tuyển nhân tài vì quốc gia hay là chọn lựa sủng thần cho ngài vậy?!"
Lưu Trường hắng giọng, "Trương Bất Nghi nói, đây chỉ là một môn khảo hạch trong đó mà thôi, cũng không phải dùng chuyện này để quyết định.”
"Vậy cũng không thể được! Chẳng lẽ bệ hạ muốn có một đám tiểu nhân chỉ biết nịnh nọt hay sao?! Bệ hạ cả ngày khoe khoang công lao của mình, nói công lao của bản thân đã vượt xa Nghiêu Thuấn... Đây có giống lời mà Thánh nhân nói hay không?! Hiện tại bệ hạ lại chuẩn bị dùng phương thức này để chọn kẻ tài, đây không phải là đang tuyển nhân tài! Đây chỉ là bệ hạ muốn nghe người khác tâng bốc chính mình mà thôi! Bệ hạ sao có thể dùng việc công thỏa mãn dục vọng của bản thân mình chứ?!”
Lưu Trường có chút không vui lầu bầu: "Đây cũng không phải là chuyện do Quả nhân định ra.”
"Huống chi, trẫm quả thật có công lao a..."
"Thiên hạ này chắc chắn có thể tìm được người sống tốt hơn bởi vì công đức của trẫm.”
"A phụ!!! Con đã về!!!
Hạ Hầu Táo hít sâu một hơi, hô lớn xông vào trong phủ đệ.
Phủ đệ Hạ Hầu gia nằm ở phía đông Trường An, dựa sát vào tường thành. Lưu Bang từng ở trong yến hội thấp giọng hỏi Hạ Hầu Anh, ngươi chuẩn bị khi nào mưu phản?
Hạ Hầu Anh bị dọa đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng phản bác mình chưa từng nghĩ đến mưu phản.
Lưu Bang lập tức chửi rủa: Ngươi không mưu phản thì cần đếch gì xây dựng phủ đệ ở bên cạnh tường thành? Ngươi đang chuẩn bị nếu binh biến thất bại sẽ chạy trốn khỏi Trường An sao?
Đương nhiên Hạ Hầu Anh xây dựng phủ đệ ở bên tường thành, đơn thuần là bởi vì sở thích của riêng ông ta, chỉ đam mê phóng xe.
Lại nói tiếp có lẽ mọi người sẽ không tin, thực ra phóng xe trong thành Trường An là phạm pháp... Mặc dù trong mười mấy năm gần đây, loại luật lệ này không ngừng bị chà đạp, nhưng làm như vậy đích thật là phạm pháp, bởi vậy Hạ Hầu Anh chỉ có thể lựa chọn một nơi để thuận tiện ra khỏi thành, có thể đi ra phóng xe chạy như điên bất cứ lúc nào.
Ông ta rất thích thú cảm giác chạy như bay trên xe ngựa.
Hạ Hầu Anh là xa thần đời thứ nhất trong thiên đoàn mãnh nhân của Đại Hán, cũng là xa thần tên xứng với thực.
Ở huyện Thương đụng phải Lý Do, ở Đông A đụng phải Chương Hàm, ở Khai Phong đụng Triệu Bí, ở Khúc Ngộ đụng Dương Hùng, chỗ quá mức nhất chính là lúc ông ta đụng Dương Hùng, một thân một mình bắt sáu mươi tám người làm tù binh, có tám trăm năm mươi người bởi vì sợ ông ta mà trực tiếp đầu hàng.
Sau đó đụng Hạng Vũ ở Bành Thành, tuy rằng chưa từng đụng nhau, nhưng đây cũng không thể coi là nồi của Hạ Hầu Anh, thậm chí nếu không phải ông ta còn có thể tiếp tục đụng người, đám người Lưu Bang, Lưu Doanh, Lữ hậu chắc chắn đã nằm lại ở Bành Thành, sẽ không còn chuyện phía sau để nói đến nữa.
Sau đó Hạ Hầu Anh thừa thế xông lên, đánh nát quân đội của Hạng Vũ ở huyện Trần, đoạt lại đất Sở.
Khi Hạ Hầu Táo kéo tay Phàn Kháng, hai người nhanh chóng đi vào trong phủ, Hạ Hầu Anh đang đứng trước một chiếc chiến xa, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xe này, chiến xa kia thoạt nhìn tương đối cũ nát, Hạ Hầu Anh đứng ở nơi đó, vóc dáng của ông rất cao, ở trong hàng ngũ tướng quân cùng thời, ông ta có thể xem là tương đối thanh tú, thậm chí còn có chút khí chất nho nhã, thế nhưng Hạ Hầu Táo lại không kế thừa được một chút nào.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com