Lưu Doanh cũng nhanh chóng xuất hiện bên trong điện, sau khi rời khỏi vị trí Hoàng đế, cả người hắn rõ ràng đã hoàn toàn khác biệt, không còn tiều tụy giống như trước kia, mặc dù vẫn không tính là quá khỏe mạnh, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hắn đã không còn dục vọng giống như xưa kia, đã dần dần trở lại trạng thái tinh thần của bản thân lúc còn là Thái tử, quân tử nhẹ nhàng, nho nhã hiền hòa. Chẳng qua ánh mắt vẫn có chút né tránh khi nhìn về phía Lữ hậu.
Lữ hậu đã rất lâu rồi chưa từng gặp mặt hắn, vốn bởi vì bà không cho phép hắn tới nơi đây, cho nên Lưu Doanh cũng chỉ có thể tìm Lưu Trường kể khổ, Lưu Trường muốn lôi kéo hắn tới thăm a mẫu, nhưng Lưu Doanh lại sợ hãi không dám… Giờ phút này nhìn thấy a mẫu nhà mình, Lưu Doanh vẫn có chút sợ hãi, hắn chần chừ một lát, sau đó mới ấp úng mới nói: "A mẫu... Ngài vẫn tốt chứ?"
Lữ hậu đánh giá tên nhi tử trước mặt, ánh mắt đã không sắc bén như trước, "Ta vẫn ổn... Lại đây ngồi đi."
Lưu Doanh sửng sốt, theo bản năng đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Trường, biểu lộ của Lưu Trường thì đầy vẻ bất đắc dĩ, Lưu Doanh lúc này mới đi đến ngồi bên người Lữ hậu, Lữ hậu nhìn hắn, hỏi "Đã ăn cơm chưa?"
Lưu Doanh lập tức lắc đầu.
"Người đâu... đưa lên đây một chút thức ăn.”
Nghe được có đồ ăn, hai mắt Lưu Trường lập tức sáng lên, lập tức hô lớn: "Nhớ làm thêm chút thịt"
Rất nhanh sau đó, trước mặt ba người đã bày đầy món ngon mỹ vị, Lưu Trường không có chút ngại ngần nào, lập tức đại chiến tứ phương, đã hoàn toàn không nhìn ra được vẻ uy nghi của Thiên tử nữa, Lưu Doanh thì lại ăn cực kỳ chậm rãi, Lữ hậu lại đưa tay gắp cho hắn mấy miếng thịt, thế nhưng Lưu Doanh cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào ăn, Lưu Trường lại cực kỳ không vui làm nũng, "A mẫu, con… không… công bằng! Tại sao... chỉ... ừm... gắp cho huynh ấy? Không gắp… a... con tự gắp được".
"Ngươi nuốt đồ trong miệng vào đi đã rồi nói chuyện!"
"Vâng.”
Lưu Doanh cắm cúi ăn, nhưng nước mắt lại không kìm được rơi xuống. "Con cứ tưởng... từ nay về sau sẽ không còn được a mẫu yêu thương nữa."
Hắn cố gắng cúi đầu thật thấp, không để cho mẫu thân nhìn thấy nước mắt của mình, bởi vì mỗi một lần a mẫu nhìn thấy hắn khóc, đều sẽ mở miệng khiển trách hắn.
Nhưng tình huống lúc này đây lại có chút khác biệt, Lữ hậu vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt hắn, "Ta chưa từng hết yêu thương ngươi."
Nhìn hai mẹ con đang nói chuyện, Lưu Trường thật cẩn thận đứng dậy, rón rén bước ra ngoài, lúc này tốt nhất là để cho a mẫu và huynh trưởng cùng nhau tâm sự, thế nhưng sắp đi tới cửa, Lưu Trường lại nhớ tới cái gì đó, y xoay người trở về, thuận tay bốc thêm mấy miếng thịt, vừa đúng dịp vơ vét luôn mấy miếng thịt trước mặt Lưu Doanh....
"Trước kia ta luôn luôn nghiêm khắc với ngươi... Đó là bởi vì... thằng nhãi ranh!! Ngươi thử lấy thêm một miếng xem?!" Lưu Trường lúc này mới xoay người bỏ chạy.
Lưu Doanh nhìn chén cơm trống rỗng trước mặt, trên mặt lệ rơi lã chã, lại không kìm được nở nụ cười, "Ha ha ha, thằng nhãi ranh này thực sự vẫn chưa trưởng thành..."
Lữ hậu rất dứt khoát phân phần thịt ở trước mặt mình cho hắn, lúc này mới nói, "Ta vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với ngươi. Không phải vì ta không yêu thương ngươi, mà bởi vì ngươi sẽ trở thành Thiên tử của Đại Hán... Trách nhiệm của ngươi vốn rất lớn... Vì vậy ta không thể chiều chuộng như lẽ thường được..."
"Con đã làm cho a mẫu thất vọng..."
"Đúng vậy... quả thật có chút thất vọng..."
Lữ hậu cũng không phủ nhận điểm này, bà lại lập tức nói ra: "Thế nhưng ngươi lại có một tên đệ đệ tốt... Có lẽ ngươi thực sự không phù hợp với vị trí này... Nhìn thấy ngươi hiện tại mặt mày rạng rỡ, ta cảm thấy như vậy cũng không hề tệ... Sau này cứ yên tâm làm những việc mà mình muốn làm... Còn như nếu muốn gặp ta, cũng không cần bẩm báo nữa..."
Lưu Doanh lau nước mắt, cảm thấy mình tựa như một đứa trẻ.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Lữ hậu nói tiếp
"Có một số việc, ngươi còn phải giúp đệ đệ ngươi một chút, Trường cũng có khó khăn riêng của nó… Với tính cách của nó mà lại có thể làm được đến một bước này… Ài, ngươi phải đối xử với nó thật tốt… nó là người yêu quý ngươi nhất đấy.”
Lữ hậu lại mắng hắn thêm một câu, nhưng khi nghe câu chửi bới quen thuộc này, Lưu Doanh lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa, hắn chợt nở nụ cười cực kỳ vui vẻ.
Lữ hậu gõ đầu hắn một cái, nhắc hắn nhanh chóng ăn phần cơm của mình.
Đứng ở ngoài điện, khi nghe tiếng cười từ bên trong truyền ra, Lưu Trường cảm thấy mỹ mãn gật đầu, sải bước đi về phía xa xa. Y vừa đi vừa ngâm nga khúc nhạc. Người quen thuộc y đều biết rằng chỉ lúc y vui vẻ nhất thì mới có thể vừa đi vừa hát như vậy. Nếu như cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy đại vương đang khẽ ngâm khúc nhạc ca ngợi Đường vương phá trận mà y đã thưởng thức đến trăm lần cũng không chán kia.
"Trẫm hiện tại đã là Hoàng đế, cũng đã đến lúc triệu tập Nhạc phủ tới sáng tác thêm vài bài hát mới cho trẫm mới được."
Là đô thành của Đại Hán, mỗi ngày Trường An đều mở rộng vòng tay, nghênh đón đủ loại nhân mã vào thành.
Khi một cỗ nhân mã xuất hiện ở vùng nông thôn ven Trường An, không người nào chú ý đến, chỉ coi như là các vị khách quý đang trên đường tới Trường An, thế nhưng khi đoàn nhân mã này càng lúc càng tới gần, dân chúng nơi này đã có chút ngồi không yên, kỵ sĩ phía trước mở đường gần như được trang bị đến tận hàm răng, trang bị vô cùng tinh xảo, mỗi người đều khoác áo giáp, đây là loại đãi ngộ mà ngay cả Bắc Quân cũng không có được. Thế nhưng bất kể người trên lưng ngựa, hay là chiến mã dưới háng kỵ sĩ đều có vẻ cực kỳ ngang ngược.
Diện mạo của những người kia hung thần ác sát, chỉ cần dùng ánh mắt là có thể bức lui đám thương nhân gặp phải nhường đường, các thương nhân bị dọa tới cuống quít tránh né, ra sức thúc ngựa chạy sang hai bên tránh né, lo sợ sẽ bị cướp, ngay cả chiến mã cũng đều lung lay đầu, phun khí, khi gặp phải những con tuấn mã kéo xe còn mang theo địch ý nồng đậm.
Những người này mang ngữ âm của nước Đường, lớn tiếng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nhe răng cười rộ lên, điều này làm cho bọn họ thoạt nhìn càng thêm đáng sợ, ở phía sau các kỵ sĩ là một chi quân đội giáp sĩ khoảng chừng hai trăm người, trong đó có chiến xa sáu con tuấn mã cưỡi, dưới sự hộ vệ của các giáp sĩ, đang chậm rãi đi về phía Trường An.
"Người Đường tới..."
Có Đình trưởng sợ hãi nói, không ngừng cảnh cáo đám Đình tốt của mình, lệnh cho bọn họ nhanh chóng nhường đường, không nên chọc giận những gia hỏa người Đường này. Trong toàn bộ Đại Hán, tính cách và tập tục của của người Đường vốn là tồi tệ nhất, dã man, hung tàn gần như là những đặc điểm đã gắn liền với người ở quốc gia này, vì cuộc chiến tranh trường kỳ với Hung Nô khiến nước Đường vẫn duy trì nguyên tắc toàn dân đều là lính, vả lại vì dung hợp những người Nguyệt thị, người Hung Nô, thậm chí là Đinh Linh, người Phù Dư, làm cho văn hóa của nước Đường vốn không quân tử lại càng thêm không quân tử, các nước Triệu, Tề xem như là nguồn cơn phản tặc lớn nhất của Đại Hán bị bọn họ đè ép, khổ đến mức không thể tả.
Khi đội quân này đến Trường An, các đại thần tụ tập ở cửa thành đã sớm sơ tán những người dân ở xung quanh, đợi chờ ở đây để nghênh đón.
Bởi vì người tới rất nhiều, mà thân phận mỗi người đều rất đặc thù.
Khi Hàn Tín lạnh lùng đi xuống chiến xa, đám quần thần vội vàng hành lễ bái kiến, thông qua quân công trong khoảng thời gian này, Hàn Tín đã lấy lại được tước vị của mình là Hoài Âm hầu một lần nữa, thực ấp cũng đang không ngừng gia tăng, đã vượt qua số lượng sáu ngàn hộ, đây chính là dưới rất nhiều đả kích của triều đình, Hàn Tín dựa vào năng lực của mình bắt đầu lại từ đầu, đã kiếm được cho mình một vị trí Triệt hầu.
Mà theo ông ta xuống xe, còn có Thái úy của nước Đường Lý Tả Xa, Ngự sử Chu Kiến, thậm chí còn có đám người Phùng Kính, Lưu Quảng trong Cửu khanh.
Trong cao tầng hạch tâm của nước Đường, ngoại trừ Trương Tương Như đảm nhiệm quốc tướng ra, những người khác gần như đều đã đến đông đủ. Quốc tướng thì không thể dễ dàng rời đi như vậy, dù sao nước Đường hiện giờ không có vị vương nào tọa trấn, mọi việc chỉ có thể dựa vào quốc tướng quản trị.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com