Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 629 - Chương 629: Trông Không Giống Nhân Quân

Chương 629: Trông không giống nhân quân

Chu Xương cười đi lên, hành lễ với Hàn Tín, "Thái úy, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt Hàn Tín lại trực tiếp lướt qua Chu Xương, rơi vào trên người Trần Bình ở phía sau ông ta, Trần Bình lập tức cười gật đầu, mà Hàn Tín cũng mỉm cười đáp lễ.

Chu Xương có chút xấu hổ, ông ta và Hàn Tín từ trước đến nay cũng không hề có chút thân cận, mà tính cách của Hàn Tín quả thật rất ác liệt, ở trước mặt nhiều đại thần như vậy, liền dám ngó lơ không thèm để ý đến quốc tướng, thời điểm mấu chốt, vẫn là một một lão nhân gầy gò cao lớn đẹp lão đi tới, "Không ngờ tên Kê Chúc kia lại hung ác như vậy, vậy mà dám đả thương Hoài Âm hầu a..."

Hàn Tín quay đầu lại, lại nhìn thấy Trương Lương đang cười tủm tỉm.

"Ta chưa từng bị thương."

Trương Lương đưa mắt đánh giá Hàn Tín, sau đó lại hỏi: "Nếu như mắt không bị thương, sao có thể không nhìn thấy quốc tướng đứng trước mặt được?”

Lúc này Hàn Tín mới nhìn về phía Chu Xương ở một bên, cực kỳ buồn bực trả lời một câu ngắn gọn, "Ta không việc gì cả.”

Chu Xương ra vẻ cảm kích nhìn thoáng qua Trương Lương, sau đó lập tức đi tìm các đại thần nước Đường hàn huyên, không còn để ý tới Hàn Tín nữa, còn Hàn Tín thì nhanh chóng rảo bước tiến vào trong thành. Thật sự rất hiếm thấy khi ba người Trương Lương, Trần Bình, Hàn Tín cùng nhau vào thành, Hàn Tín cũng chỉ nói nhiều thêm vài câu đối những nhân tài mà bản thân ông ta coi trọng, riêng đối với người mà mình xem thường, đó chính là chả thèm quan tâm.

Mà cũng rất ít người lọt được vào mắt xanh của Hàn Tín, trong đám võ tướng hiện giờ, kẻ không bị ông ta bỏ qua đại khái cũng chỉ có Phàn, Chu, Hạ Hầu, Quán, Tào... Trong những người đứng đầu này, kẻ may mắn được ông ta coi trọng, đại khái cũng chỉ có Tào Tham và Hạ Hầu Anh, không những thế, Hạ Hầu Anh được xếp vào còn là bởi vì giúp Hàn Tín, về phần trong các đại thần khác, đại khái cũng chỉ có ba người là Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình mới có thể khiến Hàn Tín cho chút mặt mỏng mà thôi.

"Tại hạ còn tưởng rằng Lưu hầu đã sớm trở về rồi."

"Thân thể lão phu không khỏe, cho nên ở lại Trường An dưỡng bệnh, thỉnh thoảng cũng sẽ giải quyết hoang mang giúp Thái tử một phen.”

Ba người này tán gẫu, ở xung quanh tự nhiên hình thành một bức tường vô hình, các đại thần còn lại hoàn toàn không dám tới gần cái bức tường này. Trong ba người, Trương Lương ngược lại là người thoải mái nhất, con trai của ông ta đã làm Tam công, bản thân cũng không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì, thậm chí ông ta còn dạy Thái tử, mở đường cho tương lai... Trần Bình mỗi ngày đều xử lý chính vụ, có một vị Lệ vương nào đó đã dốc tất cả tấu chương lên người ông ta, Hoàng ân rốt cuộc nặng bao nhiêu, Trần Bình chắc hẳn cũng là người hiểu rõ nhất, phải nặng đế mức cần bốn năm giáp sĩ mới có thể chuyển vào bên trong điện.

Về phần Hàn Tín, mặc dù vị Lệ vương kia không dám vô lễ với ông ta, nhưng đó cũng là vì ông ta tác chiến ở khắp nơi, chỉ thiếu mỗi Nam Việt là chưa đi, còn chỗ nào cần thì luôn luôn có mặt, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, có thể nói là bị vị Lệ vương kia vắt đến cực hạn.

Cũng chỉ có vị Trương Lương này vẫn đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống.

Ba vị đại lão tán gẫu, chậm rãi lên xe, một đường đi tới Hoàng cung, cho đến khi cái bức tường kia bị một vị Lệ vương đâm đổ.

"Ha ha ha !"

Mang theo tiếng cười của nhân vật phản diện mà không ai có thể học theo được, Lưu Trưởng nhanh chóng vọt về phía bọn họ, nhìn cục diện nhân tài đông đúc trước mặt, thấy mọi người đang hàn huyên cười nói cực kỳ vui vẻ, Lưu Trường cực kỳ mừng rỡ, vươn tay muốn ôm Hàn Tín một cái thật chặt, thế nhưng vị Hàn Thái úy kia lại không hề cho y chút mặt mũi nào, chỉ dùng một ánh mắt đã làm cho Lưu Trường nhanh chóng thay đổi mục tiêu, nhanh chóng ôm vị lão nhân đẹp lão vô hại nhất một cái, vẻ mặt Trương Lương tràn đầy bất đắc dĩ.

"Hồi bệ hạ... chúng thần vừa gặp nhau hôm qua.”

"Đúng không? Vẻn vẹn chỉ một ngày không gặp, lại giống như xa cách nhau gần cả năm vậy.”

“Trẫm có được Lưu hầu, giống như Cao Hoàng đế có được Lưu hầu vậy!”

Ngay cả Trương Lương cũng phải ngây người một lát, mới hiểu được đại khái Lưu Trường muốn nói cái gì.

Người đường xa đến đây là Hàn Tín, Lưu Trường sau khi nói vài câu với Trương Lương, lúc này mới kéo tay Hàn Tín, để cho ông ta ngồi ở bên cạnh mình, thân cận đến mức như anh em ruột thịt, vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý, "Sư phụ à, trẫm đăng cơ rồi... Trẫm bây giờ là Thiên tử của Đại Hán... Năm xưa khanh từng nói trẫm có tướng Thiên tử, sư phụ quả nhiên phán đoán như thần a!”

Nhìn tên đệ tử cái đuôi đã gần như vểnh lên trời ở trước mặt mình, Hàn Tín lại không hề có chút biểu hiện tôn sùng với tân quân, chẳng qua chỉ không vui nói: "Là thần nhìn nhầm... trông không giống như nhân quân, liền không thấy sợ hãi” Đây là câu nhận xét của Mạnh Tử đối với Lương Tương vương, mang ý nghĩa là vua một nước nhưng không có bộ dáng của vua, cho dù đến gần cũng không thấy bất cứ uy nghiêm nào.

Lưu Trường giật nảy mình, vội vàng hỏi: "Sư phụ vậy mà cũng đọc Tuân Tử sao?”

Hàn Tín hít sâu một hơi, "Ta đã từng đọc sách... Mặt khác, đây là lời Mạnh Tử nói..."

Lưu Trường khinh thường phất phất tay, "Cho dù sư phụ muốn đọc sách, cũng nên đọc Tuân Tử mới đúng chứ, đọc Mạnh Tử làm cái gì vậy? Hiện giờ trong miếu Nho các nơi đều tế tự Tuân Tử, có thể thấy được, Tuân Tử mới là Thánh nhân chân chính a!”

Hàn Tín hồ nghi, Trương Lương ở một bên gật đầu, nói: "Đây chính là sự thật.”

“Sau khi bệ hạ đăng cơ, đã truy phong Tuân Tử làm Thánh sư của Thiên tử, thiết lập tế tự vì ngài ấy, lại cường lệnh cho miếu Nho trong thiên hạ dỡ bỏ Khổng Tử, bày Tuân Tử lên... Nếu không phải Thúc Tôn Thông khóc lóc kể lể, tiên thánh của Nho gia đều sẽ phải đổi từ Khổng Tử thành Tuân Tử... Bệ hạ còn yêu cầu đám Nho sinh không được nghiên cứu luận ngữ, phải học theo Tuân Tử...Đám Nho sinh kia không dám không theo, cả ngày lúi húi nghiên cứu Tuân Tử, bọn họ biết bệ hạ thích Tuân Tử, liền ra sức chải chuốt văn chương của Tuân Tử... Bây giờ đám Nho sinh kia chỉ cần mở miệng đều dẫn dắt theo ngữ điệu của Tuân Tử..."

"Kéo theo danh vọng của các đồ đệ Tuân Tử cũng nhanh chóng tăng vọt a… Người Hàn lại lập miếu cho Hàn Tử ở Hàn Địa, rất nhiều người khi tế lễ Tuân Tử cũng không quên hắn.”

"Ngay cả thanh danh của Lý Tư cũng tốt hơn rất nhiều, còn có những người đang còn sống... Tỷ như đám người Trương Thương, Trần Hiêu, Lục Giả....

Lưu Trường vốn còn muốn nghe Trương Lương nói, bỗng nhiên y lên tiếng ngắt lời ông ta, hỏi: "Lục Giả cũng là đồng môn của trẫm???”

Lục Giả chính là vị thuyết khách đứng đầu Đại Hán kia, đi sứ các nước, đồng thời cũng là đại lão đều đã đọc qua học thuyết ba nhà Nho, Pháp, Hoàng lão mà Vương Lăng đã từng đề cử, Trương Lương có chút hồ nghi nhìn y, "Bệ hạ không biết chuyện này?”

Lưu Trường hắng giọng, "A... Chỉ là trẫm quên mất.”

Trương Lương nói: "Tuân Tử có rất nhiều đồ đệ, Phù Khâu Bá mà bệ hạ yêu thích đã từng thỉnh giáo thơ cùng ông ấy, còn có Mao công mà bệ hạ cực kỳ chán ghét cũng từng thỉnh giáo ông ấy..."

Lưu Trường gật đầu, cực kỳ thán phục.

Sau khi nghe xong thao tác tao nhã của Lưu Trường từ chỗ Trương Lương, một khắc kia, Hàn Tín cũng không biết nên nói cái gì cho phải, á khẩu một lúc lâu không nói nên lời.

Lưu Trường dương dương đắc ý nói: "Sư phụ, khanh không cần phải tranh sủng, chờ khanh về trời rồi, khanh cũng chính là Thánh sư của Thiên tử! Trẫm cũng sẽ lập miếu binh, truy phong khanh làm Binh tiên...Để cho người đời sau tới kính bái khanh!”

Y lại cảm khái nói ra: "Đáng tiếc a, tổ sư Tuân Tử của ta đã qua đời, nếu ngài vẫn còn ở đây, nhìn thấy trẫm làm những việc này cho ngài ấy, vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng, hiển nhiên cũng sẽ vô cùng yêu thương đồ tôn như trẫm.”

"A." Khóe miệng Trần Bình không kìm được giật giật.

"Trọng phụ, trọng phụ cười cái gì vậy?"

"Không có gì."

Ngay bản thân Lưu Trường có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới, Tuân Tử sau này không ngừng bị hậu nhân đả kích, đến cuối cùng thậm chí còn bị dời ra khỏi Khổng miếu, bởi vì địa vị của ông ta vượt qua Mạnh Tử, nhanh chóng gia tăng, sau này còn mang đến biến động rất lớn cho trào lưu tư tưởng này.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment