Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 630 - Chương 630: Sinh Ra Đã Số Khổ

Chương 630: Sinh ra đã số khổ

Đối với việc Lưu Trường đăng cơ, Hàn Tín cực kỳ vui vẻ, nhưng ông ta lại rất bất mãn đối với hành vi không đợi mình mà đã lặng lẽ đăng cơ.

Cũng may mấy câu nói của Lưu Trường đã khiến Hàn Tín không còn tức giận vì chuyện này nữa, bởi vì chuyện mà y làm ra khiến ông ta tức giận thực sự có đếm cũng không xuể.

Mà Hàn Tín cũng đưa ra suy nghĩ cùng hiểu biết của mình đối mặt với thế cục bên ngoài Hà Tây, bên ngoài nước Đường, Lưu Trường cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, nhưng ngay khi mấy người tán gẫu cực kỳ nhiệt liệt, Chu Xương đã dẫn đầu mang theo quần thần nước Đường đến bái kiến, Lưu Trường đương nhiên cũng lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Ha ha ha, các vị trọng phụ, đã lâu không gặp a!”

“Bệ hạ !!!.”

Quần thần nước Đường đồng loạt bái lạy, Lưu Trường thì vội vàng kéo bọn họ đứng lên.

Mọi người chia thứ tự ngồi xuống, Lưu Trường cực kỳ thân thiết hàn huyên với bọn họ, hỏi thăm tình huống của nước Đường. Sau khi biết được nước Đường vẫn "không ăn no bụng, quân lương sung túc, quần áo không đủ che thân thể, trăm vạn người mặc giáp" giống như trước đây, y tỏ vẻ cực kỳ vui mừng.

Sau khi Lý Tả Xa đi đầu dùng phương ngữ của nước Đường nói chuyện, phong cách của cả triều đình đã lập tức thay đổi, ngay cả Lưu Trường cũng đổi khẩu âm thành tiếng người Đường, các triều thần chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu. Các đại thần nước Đường đã thật lâu không gặp được đại vương, giờ phút này gặp lại nhau, đương nhiên là hàn huyên bất tận cũng không hết được chuyện.

Ngay khi bọn họ đang lớn tiếng kể chuyện của bản thân mình, Chu Xương đã có chút nhịn không được.

"Khụ khụ, bệ hạ, chuyện của nước Đường."

Lần này quần thần nước Đường đến đây, đương nhiên không phải vì hàn huyên với Lưu Trường, bọn họ còn có chuyện càng quan trọng hơn, đó chính là vấn đề giữ hay là bỏ nước Đường. Vị Đường vương nổi danh trước kia, hiện tại đã trở thành Thiên tử, mà binh lực vốn cường đại của nước Đường cũng không thể để cho mỗi quốc tướng phụ trách, kết quả là đối với vấn đề nước Đường, quần thần đã đưa ra rất nhiều ý nghĩa trái ngược nhau.

Chu Xương cho rằng nên diệt trừ nước Đường, đổi nước thành quận, lý do đầu tiên chính là nước Đường quá cường đại, thậm chí đã có được thực lực có thể chống lại triều đình, điều này thật sự cực kỳ không ổn. Mà một nguyên nhân trọng yếu khác chính là triều đình hiện giờ có chút thiếu khuyết những đại thần, ông ta hy vọng có thể kéo Tam công Cửu khanh của nước Đường trở về triều đình, đảm nhiệm một ít chức vụ quan trọng.

Tất nhiên cũng có những người đứng lên phản đối, chẳng hạn như Trương Bất Nghi là một trong những người kiên quyết phản đối.

Hắn cho rằng không thể bỏ nước Đường được, nên để Thiên tử tiếp tục đảm nhiệm thân phận Đường vương này.

Triệu Bình thì cho rằng nên để Thái tử An kiêm nhiệm chức vụ Đường vương, để lại một quy củ kế tiếp cho Đại Hán, xác định rằng người kế thừa sẽ đảm nhiệm chức Đường vương.

Vương Bưu Khải thì cho rằng nên án theo thủ tục bình thường, sắc phong những hài tử khác của Lưu Trường làm Đường vương, ví dụ như Hoàng tử Bột.

Đối mặt với nhiều loại đề nghị như vậy, Lưu Trường trong lúc nhất thời cũng không biết nên quyết định như thế nào mới hợp lý, cuối cùng chỉ có thể triệu tập các đại thần của nước Đường đến đây, cùng nhau thương lượng.

Khi Chu Xương nói ra ý định diệt nước của mình, hơn nữa còn ám chỉ bọn họ sẽ có được chỗ tốt hơn, Ngự sử Chu Kiến đã nhịn không được, ông ta đã đứng dậy biện luận: "Hiện giờ Hung Nô vừa mới bị đánh bại, ngài đã muốn diệt trừ nước Đường, ở nơi mà Hung Nô đã từng chiếm giữ, hiện giờ rất nhiều thế lực mọc lên như nấm, nước Đường vốn là bức tường thành của Trường An, loại bỏ nước Đường, ngài chính là tội nhân khiến cho Đại Hán diệt vong!”

Cái nồi này vốn rất nặng, cho nên sắc mặt Chu Xương lập tức khó nhìn hẳn lên.

"Chống lại địch nhân phương bắc, chỉ riêng hai quận Nhạn Môn Vận Trung là đã có thể làm được, cần gì phải muốn dùng cả nơi khổng lồ như nước Đường chứ? Chẳng lẽ ngài đang luyến tiếc chức vị của mình hay sao?”

"Ngươi nói cái gì?!" Các đại thần nước Đường chỉ cảm nhận được mình bị nhục nhã, lập tức đua nhau tranh miệng lưỡi với Chu Xương.

“Các ngươi muốn làm gì vậy?!" Lưu Trường cau mày, nhìn chằm chằm bọn họ, các đại thần lúc trước tâm tình cực kỳ kích động, trong lúc nhất thời nhanh chóng thanh tỉnh, vội vàng ngồi trở lại vị trí của mình.

"Muốn thương lượng thì phải thương lượng một cách bình bình hòa hòa, nơi này không phải là chỗ động tay động chân. Muốn thử nắm đấm ai cứng thì gặp trẫm trước.”

Lưu Trưởng lạnh lùng nói, lại nhìn về phía Trần Bình ở một bên, hỏi: "Khanh cảm thấy chuyện này làm thế nào mới hợp lý?”

Sắc mặt Trần Bình tối sầm lại, ông ta đã sớm biết chắc chắn sẽ như vậy, đây vốn là số mệnh mà ông không cách nào thoát khỏi.

"Hồi bệ hạ... bản thân thần cảm thấy có thể nghe theo đề nghị của Triệu tướng, không diệt nước Đường, mà lấy Thái tử An làm Đường vương.”

"Vậy có gì khác biệt hay sao? Chẳng lẽ muốn để cho Thái tử An đi tới nước Đường? Thái tử xuất ngoại? Nào có đạo lý như vậy?!”

Lưu Kính rất kích động, ông ta tức giận nói: "Lời nói của Trần hầu thật sự có chút không ổn.”

Quần thần cũng bởi vì chuyện của nước Đường mà lâm vào tranh cãi đinh tai nhức óc, Lưu Trường cũng đang suy nghĩ giải pháp, y lại nhìn về phía Trương Lương, Trương Lương hiểu ý lại đưa ra đề nghị hoàn toàn khác biệt với Trần Bình, "Có thể để cho công tử Bố đảm nhiệm chức Đường vương.”

"Sao chuyện này có thể được... nước Đường vốn khổng lồ đến như vậy!!” Lần này là Chu Xương nhịn không được lớn tiếng phản bác, ông ta không hiểu rõ lý do của bản thân mình, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được ý của ông, vị trí của nước Đường như vậy, nếu không dùng làm bàn đạp mưu phản thì thật sự quá đáng tiếc, ông ta đang lo lắng Lưu Bố đảm nhiệm Đường vương, tương lai gần như chắc chắn sẽ mưu phản như a phụ hắn, khiến cho Đại Hán lại lâm vào bên trong hỗn loạn.

Mắt thấy đám quần thần lại chuẩn bị rơi vào cảnh không ngừng tranh cãi lẫn nhau, mỗi người đều bo bo giữ ý kiến của bản thân mình, Lưu Trường chỉ cảm thấy chán ghét đến tột độ.

"Đủ rồi! Đại thần cả triều, vậy mà vẫn không giải quyết được chút chuyện nhỏ này! Thật sự khiến trẫm cực kỳ thất vọng!” Lưu Trường phẫn nộ lớn tiếng quát, sau đó lại lập tức nói: "Trẫm sẽ đích thân xử lý chuyện này! Tan tiệc, đi nghỉ ngơi!”

Lưu Trường xoay người đi ra khỏi điện Tuyên Thất, miệng còn đang không ngừng lầm bầm, chủ yếu là liên tục rên rỉ, trách móc quần thần.

"Chút chuyện nhỏ như thế này đều phải do trẫm đích thân nghĩ biện pháp, đám đại thần các ngươi… chẳng lẽ ngoại trừ đưa tay nhận lộc còn không biết làm được chút việc thực tế hay sao? Chuyện gì cũng phải trẫm xắn tay làm, thật không biết các ngươi làm ra được chút tác dụng gì... Trẫm sinh ra đã định số khổ, cả đời này đều phải như vậy... Chuyện lớn, chuyện nhỏ, không có bất cứ một chuyện gì trẫm không đụng vào mà có thể giải quyết êm đẹp... Trẫm cũng không phải người vạn năng, chuyện gì cũng muốn trẫm phải ra mặt giải quyết hay sao..."

Lưu Trường cứ hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi điện Tuyên Thất như vậy, mà ánh mắt các đại thần nhìn về phía đối phương vẫn mang theo chút địch ý rõ rệt.

Bình Luận (0)
Comment