“A mẫu !!!.”
A Trường vẫn chưa đi vào bên trong điện, nhưng tiếng nói của hắn đã vang vọng không dứt ở bên trong.
Lữ hậu chỉ biết thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lưu Trường mang vẻ mặt ủy khuất, đang ra vẻ đáng thương nhìn mình.
"Ài..."
“Lại đây!”
"A mẫu."
Lưu Trường cực kỳ nhu thuận ngồi bên cạnh Lữ hậu, bắt đầu lập tức cáo trạng, "Hôm nay con triệu kiến các đại thần, thương lượng chuyện ở nước Đường, mỗi một người bọn họ đưa ra ý nghĩ hoàn toàn khác biệt, đều đang ầm ĩ bảo vệ suy nghĩ của chính mình, Trần Bình với Trương Lương cũng là hai lão hồ ly, đều vội vàng tỏ thái độ... Bọn họ đều không làm ra được trò trống gì..."
Thần sắc của Lưu Trường lúc này cực kỳ giống đứa nhỏ trở về cáo trạng sau khi bị ăn hiếp ở bên ngoài.
Lữ hậu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe xong lời của Lưu Trường, mới mở miệng hỏi: "Ngươi không thể quyết được chủ ý phải không?”
"Vâng… cho nên con mới đích thân tới thăm a mẫu, cũng muốn ngài có thể quyết chủ ý giúp cho con!”
"Ngươi nhìn đi... đây là bộ dạng của Thiên tử hay sao... Cái tay áo này của ngươi... Đáng lẽ ta phải bịt khăn lụa thật kính ống tay áo của ngươi mới đúng... Chút chuyện này mà ngươi cũng phải tới nhờ ta giúp... Ngươi không biết làm gì ngoài việc ra ngoài săn bắn hoặc ăn thịt hay sao? Chuyện gì cũng phải muốn ta ra tay giúp, thật không biết ngươi còn làm Thiên tử làm gì nữa... Số ta sinh ra đã khổ...."
Lữ hậu khiển trách thằng nhãi ranh này một lúc, Lưu Trường thì chỉ cúi đầu không nói một lời nào nữa.
Nhưng không có biện pháp nào khác, dù sao cái thằng bất thành khí này là con trai của mình, Lữ hậu đành phải nghiêm túc nói. "Chu Xương nói bỏ nước, là bởi vì hắn lo lắng nước Đường sẽ gây ra uy hiếp đối với Trường An, còn Trương Bất Nghi nói phải tiếp tục giữ lại, là bởi vì hắn muốn lưu lại cho ngươi một căn cơ thật vững chắc, Triệu Bình ủng hộ An, bởi vì muốn xác lập vị trí của An, còn Vương Bưu Khải từ trước đến nay luôn đi theo ta, Bột là huyết mạch của Lữ gia, bởi vậy hắn mới đề nghị cho nó đảm nhiệm Đường vương.”
"Đã như vậy, ngươi cứ thu hồi quận Thượng Đảng và các quận khác gần Trường An về triều đình... để cho những người như Chu Xương an tâm, tiếp tục giữ lại quân đội Đường quốc, lưu lại căn cơ cho chính mình, lại để Thái tử đảm nhiệm chức Đường vương, để cho người đi theo Thái tử không còn lo lắng nữa, phong những hài tử khác của ngươi tới các quận của nước Đường, để cho bọn nó có thể hưởng thụ được huynh trưởng che chở, giúp đỡ An quản lý các nơi mà nó không tiện đi đến xử lý…”
"Ồ...." Lưu Trường đăm chiêu gật đầu, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Không đợi Lữ hậu nói gì nữa, y đã nhảy dựng lên, "A mẫu! Con biết phải làm gì rồi! Con có việc phải làm! Buổi tối con tới ăn cơm, chắc chắn sẽ ăn thịt!”
Nhìn Lưu Trường chạy như bay ra ngoài, Lữ hậu chỉ còn biết hít sâu một hơi.
Không tức giận, không tức giận, đánh thằng nhãi ranh này chả được lời lãi gì, dù đánh đến mức ngày hôm sau không thể nhấc tay lên, cái thằng này vẫn sẽ vui vẻ nhảy nhót.
Ngay sau khi Lữ hậu tiễn được thằng nhãi ranh lớn đi, thằng nhãi ranh nhỏ cũng vừa đúng dịp ló đầu ra.
"Đại mẫu!!!"
Lữ hậu nhìn thấy An đột nhiên xuất hiện, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ tươi cười, hoàn toàn không còn là bộ dạng đối mặt Lưu Trường lúc trước kia, An vui vẻ nhào vào trong ngực bà, cố hết sức làm nũng.
"Sao ngươi lại không tới Thiên Lộc các?" Lữ hậu hỏi.
"Đại mẫu... Cháu nghe người ta nói, a phụ muốn đuổi cháu tới nước Đường, chuyện này là thật sao?”
Lữ hậu lập tức híp mắt, đánh giá thằng cháu trai của mình trước mặt thêm lần nữa, hỏi: "Đương nhiên chuyện này chỉ là giả, vì sao phải đuổi ngươi tới nước Đường kia vậy?”
"Chính là những đại thần kia nói... nước Đường vốn là đất phong của a phụ con, vì sao các đại thần lại có quyền đàm luận vậy?”
"Vậy ngươi cảm thấy chuyện này nên giải quyết ra sao?" Lữ hậu hỏi.
"Cháu cảm thấy nên giữ nước Đường lại... Cháu cũng rất muốn làm Đường vương, gánh chịu áp lực giúp a phụ, nhưng cháu lại sợ mình tới nước Đường, sẽ không gặp được đại mẫu thường xuyên... Nếu đại mẫu nhớ cháu thì phải làm sao bây giờ?”
"Ha ha ha ! " Lữ hậu cười to, vỗ trán Lưu An một cái, cười mắng: "Hai thằng nhãi ranh các ngươi, chút tâm tư nhỏ muốn lợi dụng ta có cố gắng ẩn giấu hay sao??”
Quần thần vẫn chưa ngừng nghỉ chuyện cãi nhau trong điện Tuyên Thất, chỉ có Hàn Tín và Trương Lương đã rời khỏi nơi này.
Trần Bình trái lại vẫn có mặt ở đây, thế nhưng ông ta cũng không tham dự cuộc cãi vã này, thậm chí còn không để ý đến đám quần thần đang tranh chấp, phảng phất như đang chờ chuyện gì đó đến.
Trong những người này, kẻ kích động nhất có lẽ chính là Lưu Kính và Triệu Bình, hai người này ngày thường vốn không có bất cứ quan hệ nào, giờ phút này lại thiếu chút nữa bắt đầu vung nắm đấm, Lưu Kính cũng thật sự không rõ, rốt cuộc là thằng nào ngu ngốc đến mức có thể đưa ra đề nghị để Thái tử độc lĩnh một nước, một khi Thái tử độc lĩnh một nước, chẳng phải muốn Đại Hán sau này sẽ lâm vào cục diện cha con tương tàn hay sao??
Mà Triệu Bình cũng không thể hiểu nổi, làm sao có người lại muốn chia nước chư hầu cường đại như vậy cho dòng dõi khác của Hoàng đế, chẳng phải là muốn Đại Hán lâm vào cục diện huynh đệ tương tàn trong tương lai hay sao??
Ngay khi quần thần đang cãi nhau ỏm tỏi, một bóng người đột nhiên xông vào trong điện Tuyên Thất.
Mang theo một tràng tiếng cười cực kỳ điên cuồng, Lưu Trường mang biểu lộ tự tin tột độ đi vào, đám quần thần cũng thật không ngờ bệ hạ sẽ trở về nhanh như vậy, bầu không khí trong triều đình cũng lập tức trở nên yên tĩnh lại, tiếng cãi vã đột ngột lắng xuống, dù sao các đại thần ngồi ở đây đều khá là trẻ tuổi, ngoại trừ Trương Bất Nghi, gần như đều đã đến giới hạn giết của Lưu Trường, huống chi chính là Trương Bất Nghi, với võ nghệ cực kỳ cao siêu của hắn, còn không bằng các đại thần bên trong giới hạn giết kia.
Sau khi Lưu Trường trở về đã lập tức ngồi ở thượng vị, nhìn chằm chằm đám đại thần kia như hổ rình mồi.
“Trẫm đã có quyết định!”
Lưu Trường cực kỳ đắc ý khoe: "Trẫm quyết định thu hồi quận Thượng Đảng cùng với các huyện gần Trường An về triều đình, không quy về nước Đường nữa!”
Chu Xương cực kỳ mừng rỡ, lập tức làm một bái thật lớn, các đại thần còn lại thì có chút khẩn trương, đang muốn mở miệng thì Lưu Trường lại nói tiếp: "Tiếp tục giữ quân đội nước Đường lại, sẵn sàng thảo phạt địch nhân bên ngoài biên tái, bảo vệ Trường An!!”
"Để Thái tử đảm nhiệm chức Đường vương, là người nắm quyền quyết định chuyện ở nước Đường, nhưng phải ở lại Trường An, từ quốc tướng thay mặt quản lý."
"Phong thứ tử Bột của trẫm là đại vương, sau khi lớn lên sẽ tiến về phong quốc…”
Mấy điều lệnh bổ nhiệm được Lưu Trường liên tục nói ra, đám quần thần trước tiên còn có chút hoảng hốt, sau một lúc do dự đã lập tức đại bái, đều cho rằng biện pháp xử trí của Lưu Trường đã là cách làm thỏa đáng nhất, gần như mỗi phe phái đều đạt được mục đích của mình, tuy rằng cũng không hề được như mong đợi, nhưng kết quả này đã rất tốt đối với tất cả bọn họ.
“Bệ hạ anh minh !!!.”
Quần thần đồng thanh hô to, mà Lưu Trường chỉ lắc đầu, cực kỳ khinh thường nói: "Ngay cả chút chuyện này mà cũng không xử lý được ổn thỏa, còn phải để trẫm đích thân nghĩ biện pháp, chư công thật sự làm trẫm thất vọng a.”
“Thỉnh bệ hạ trị tội!”
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, các khanh có thể trở về nghỉ ngơi!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com