Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 632 - Chương 632: Trần Bình Lâm Bệnh

Chương 632: Trần Bình lâm bệnh

Lưu Trường vung tay lên, quần thần cũng đã không còn lý do gì để tiếp tục tranh chấp, đồng loạt cáo từ rời đi, duy chỉ có Trần Bình còn lưu lại, sau khi đám quần thần rời đi, Lưu Trường lúc này mới cười ha hả bảo Trần Bình ngồi lại, tò mò hỏi: "Trọng phụ còn có chuyện gì hay sao?”

"Bệ hạ có thịt ngon, còn phải đích thân phân chia.... Khi thần còn trẻ, trong vùng nông thôn nơi thần sinh sống từng tế tự thần linh, thần thì phụ trách cắt thịt, chia những phần thịt này cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất định phải làm cho tất cả mọi người hài lòng, cho dù không hài lòng thì cũng không tạo nên sai lầm gì... Việc quản trị thiên hạ cũng là cùng một đạo lý a.”

Lưu Trường cực kỳ hồ nghi nhìn ông ta, "Trọng phụ ngày thường cũng không giống hạng người thích khuyên can a? Sao hôm nay lại học một bộ như Chu Xương vậy?”

"Bệ hạ vừa rồi quá mức... Đây cũng không tính là chuyện xấu gì, thế nhưng bệ hạ à, có rất nhiều chuyện, ngài chỉ cần đề nghị, kẻ bắt tay vào làm vẫn là những người vừa rồi a... Muốn thống trị thiên hạ, chỉ dựa vào sự vũ dũng, mưu lược kiệt xuất của ngài sẽ không đủ, Cao Hoàng đế thành công chính là bởi vì có một đám người sẵn lòng trợ giúp ngài ấy... Hạng Vũ vốn dũng mãnh như thế nào? Nhưng hắn làm mọi việc đều cực kỳ độc đoán, có công không thưởng, chia thịt không bình đẳng, dẫn đến đám thuộc hạ xa lánh…”

"Phần lớn trọng thần bên cạnh Cao Hoàng đế đều từ bên người Hạng Vũ chạy tới, cho dù không phải trọng thần của Hạng Vũ thì cũng là bị hắn ta bức bách mà đến, sở dĩ Cao Hoàng đế có thể đánh bại Hạng Vũ, có phải là bởi vì ngài ấy càng hiểu chuyện chia thịt hay không?"

"Nhưng bên cạnh trẫm không có người của Hạng Vũ a..."

"Xá nhân Quý Bố của bệ hạ, ban đầu chính là đại tướng dưới trướng Hạng Vũ."

"Khụ khụ, trẫm hiểu... Ái khanh yên tâm đi, trẫm sẽ nhớ kỹ lời dạy của khanh... Nhưng sao hôm nay khanh lại đột nhiên nói những lời này? Ngày thường khanh không hề giống như vậy... Hôm nay còn chủ động lưu lại, ngày thường khanh nhìn thấy trẫm, nếu không phải nhắm chặt hai mắt thì chính là đen mặt chạy trốn.

Trần Bình cực kỳ bình tĩnh nhìn Lưu Trường, vẫn không hề có chút cẩu thả như trước.

"Mấy ngày gần đây, thần thường cảm thấy đau đầu, không thể ra bên ngoài, gọi thầy thuốc đến khám thì được báo là chứng bệnh Thủ phong, thần đã già, chỉ sợ không còn nhiều thời gian."

Nụ cười trên mặt Lưu Trường lập tức ngưng đọng lại.

"Thái y! ! Thái y!!! Người đâu! ! Đi gọi Hạ Vô Thả cho trẫm!!!”

Trần Bình bị giữ chặt ở chỗ ngồi, Lưu Trường thì lo lắng bất an đi vòng vòng xung quanh người ông ta, còn Thái Y lệnh Hạ Vô Thả thì cực kỳ nghiêm túc bắt mạch cho Trần Bình, rồi quan sát tỉ mỉ hồi lâu, "Mặt đầu đổ mồ hôi nhiều... là chứng bệnh Thủ phong...."

"Trị! Phải chữa khỏi đầu cho ngài ấy! Nếu như không chữa được, trẫm sẽ khiến cho đám Thái y các ngươi bay đầu!”

Lưu Trường có chút nóng nảy, mà tay Hạ Vô Thả lại bắt đầu run rẩy, Trần Bình mở miệng nói: "Sao bệ hạ lại nói như vậy được? Thần đi theo Cao Hoàng đế, đã hoàn thành nguyện vọng trong đời mình, hiện giờ đã có tuổi nhưng cũng không có gì tiếc nuối nữa... Huống chi chuyện sinh lão bệnh tử này đã là chuyện của trời, không phải sức người có thể thắng được.”

Lưu Trường lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi, trẫm liền xách đao gác bên cạnh khanh, ông trời nếu như có mắt như mù, phái người đến đòi mạng, trẫm nhất định sẽ chém cái thằng này trước!!”

Trần Bình chỉ còn bất đắc dĩ nhìn y.

Lưu Trường lại bỗng nhiên ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn Trần Bình, "Trọng phụ... khanh vì muốn hưởng chút thanh nhàn, cho nên mới vừa rồi cố ý lừa gạt trẫm... đúng không?”

"Thần...." Trần Bình nhìn Lưu Trường cực kỳ nhu thuận ngồi ở trước mặt mình, phảng phất như một con mèo lớn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: "Bệ hạ không cần lo lắng... Thần tuy tuổi cao, nhưng vẫn rất cường tráng, không đến mức nguy hiểm như bệ hạ nghĩ.”

Hạ Vô Thả vội vàng nói: "Thủ phong cũng không phải không cứu chữa được.”

Lưu Trường nhìn Hạ Vô Thả, sau khi trầm tư một lát mới nói, "Trẫm muốn hạ lệnh, triệu tập danh y trong thiên hạ đến Trường An, cùng nhau nghiên cứu triệu chứng bệnh này…”

"Vâng."

Bầu không khí lập tức trầm mặc một lúc, Trần Bình liền xoay người chuẩn bị cáo từ.

“Trọng phụ muốn đi đâu vậy???.” Lưu Trường hỏi

Trần Bình đáp: "Đương nhiên là tới biệt điện phê duyệt tấu chương."

"Còn xử trí tấu chương cái gì nữa.... Hạ Vô Thả, khanh tự mình mang người đưa Trần hầu trở về, đúng rồi, sắp xếp hai người... ba... bốn thái y tới hầu hạ ngài ấy!”

Trần Bình có chút kinh ngạc, "Bệ hạ, nếu như thần rời đi... vậy đống tấu chương kia...."

Lưu Trường cực kỳ khinh thường vung tay, "Khanh cứ trở về đi, chuyện xử lý tấu chương là đại sự của thiên hạ, sao có thể giao cho một người Thủ phong nhọc công xử lý được chứ? Nếu như khanh xử lý sai một chuyện... chẳng phải sẽ làm cho thiên hạ đại loạn sao? Hạ Vô Thả! Đưa ngài ấy trở về!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Bình, các Thái y cực kỳ sốt sắng đỡ ông ta rời đi, Lưu Trường thì ngồi ở thượng vị, thở dài một tiếng, nhưng cũng chỉ ngồi một lúc, hắn đã lập tức đứng dậy, rời khỏi điện Tuyên Thất.

Khi Lưu Trường đi vào biệt điện, các quan lại đang xử trí tấu chương ở chỗ này đều bị dọa sợ, bọn họ mở to hai mắt, biểu lộ tràn đầy vẻ hoảng sợ, bọn họ đã không nhớ nổi lần trước bệ hạ tới nơi này là khi nào, sao hôm nay bệ hạ lại ngự giá thân chinh như vậy?

Nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, Lưu Trường mở miệng mắng: "Còn sửng sốt làm đếch gì nữa! Khó trách chuyện phê duyệt tấu chương này vẫn không thể hoàn thành đúng thời thời hạn, đều do các ngươi không chuyên tâm làm việc đàng hoàng! Nhanh chóng đưa tấu chương lên cho trẫm phê duyệt!!”

Ngồi bên trong điện, Lưu Trường không ngừng phê duyệt tấu chương từ các nơi gửi đến.

Hết tấu chương này đến tấu chương khác, có luận tội, có khoe thành tích, có cầu viện, có...

Lưu Trường ngồi lì ở chỗ này cho đến hoàng hôn, ánh mắt của đám quan lại nhìn y cũng càng ngày càng có chút khác biệt.

Sắc trời dần dần tối xuống, Lưu Trường sờ bụng đi ra khỏi đại điện.

Nhìn Lưu Trường ngồi trước mặt mình, im lặng không nói một tiếng, chỉ đang miệng há tay nung, cúi đầu gặm thịt, Lữ hậu trầm mặc một hồi lâu.

"Trần Bình lâm bệnh?"

"Vâng... Thủ phong, ngài ấy đã âm thầm chịu đựng... Hạ Vô Thả nói bệnh đã kéo dài ba bốn năm rồi.” Sau khi tắm cảm thấy ớn lạnh, đau đầu, đầu đổ mồ hôi nhiều, hoặc chóng mặt, hoặc đau nửa đầu. Được ghi lại trong "Tố Vấn Phong Luận".

"Thủ phong a... thực sự là một căn bệnh ác tính.”

"Hạ Vô Thả nói ngài ấy cần tĩnh dưỡng... Có lẽ vẫn còn cách chữa trị. Con còn đang khó hiểu vì sao Trần Bình gần đây có chút không giống, ngài ấy như muốn dặn dò hậu sự với trẫm, muốn chạy trốn, muốn né tránh trẫm, sao có thể dễ dàng như vậy được..."

Lưu Trường há miệng lớn ăn cơm, rất nhanh, y cũng đã vét sạch toàn bộ thức ăn trong mâm, sau đó nhanh chóng đứng người lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

"Tấu chương từ khắp nơi gửi tới thật sự quá nhiều... Trần Bình phải được nghỉ ngơi... Tạm thời cũng không có người nào có thể thay thế được ngài ấy a.”

Lưu Trường nghiêm túc trầm tư một lát, "Chỉ có thể chờ lão sư giải quyết xong chuyện trong tay, để cho ngài ấy thay Trần Bình xử trí chuyện tấu chương.”

"Hoặc là có thể gọi Triều Thác tới hỗ trợ..."

Bắt đầu từ ngày này, Lưu Trường bắt đầu lịch trình đích thân xử lý tấu chương.

Chuyện này khiến cho y cực kỳ hoài niệm Trần Bình, mỗi ngày y đều phải tập trung tinh thần cao độ trên tấu chương, cho dù có đại thần đến đây cầu kiến, cũng chỉ có thể gặp nhau ở trong biệt điện, Lưu Trường vừa xử trí tấu chương, một bên hùa theo bọn họ, mà tấu chương hàng ngày cứ như lá rụng chiều thu, dường như sẽ không bao giờ xử lý hết được.

Lưu An mặc dù rất thông minh, nhưng nếu để cho hắn xử trí những thứ này thì vẫn có chút quá miễn cưỡng.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment