Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 633 - Chương 633: Khi Thiên Tử Đích Thân Phê Duyệt Tấu Chương

Chương 633: Khi Thiên tử đích thân phê duyệt tấu chương

Về phần Lưu Doanh, với hiệu suất của hắn thì vẫn nên quên đi cho nhẹ người.

Lưu Trường thật sự bận rộn đầu tắt mặt tối, vội gọi toàn bộ đám hầu cận bên người mình vào giúp bản thân xử trí, Lữ Lộc vừa hoàn thành tang kỳ đã bị ép đi làm, hắn ngồi ở bên cạnh Lưu Trường, cả ngày chỉ biết gãi đầu, hoàn toàn không biết nên làm gì cho phải, mà so với hắn, Triệu Muội trái lại càng đáng tin cậy, hắn làm việc cực kỳ thỏa đáng.

Lưu Trường lại triệu hai người Lữ Chủng, Chu Kiên làm người hầu bên người, đi cùng mình xử lý chuyện tấu chương.

Ban đầu mọi chuyện còn khá là bình thường, nhưng nhóm quần hiền lại tiếp tục chứng minh, chỉ cần quần hiền đạt tới một số lượng nhất định, vậy chắc chắn sẽ bày ra đủ loại công việc, chính vì cái gọi là: một tên quần hiền khiêng đòn đông, hai tên quần hiền cột rẽ nước, ba tên quần hiền trụ chống trời, năm tên quần hiền diệt Đại Hán.

Biệt điện nhanh chóng mất đi bầu không khí trang nghiêm lúc ban đầu, bầy hiền coi nơi này là hang ổ của mình, đám quan lại nơi này bị giày vò đến mức không chịu nổi, có người đói bụng muốn nhóm lửa nướng thịt ở chỗ này, có người khát nước liền mang rượu tới uống, nôn ngập cả người quan lại, có người thậm chí còn muốn phi xe ở chỗ này!!!

Dưới sự trông mong cực độ của các quan lại, Trương Thương cuối cùng cũng xử trí xong chuyện trong tay, nhanh chóng tới xử lý tấu chương thay Lưu Trường.

Mà đoạn thời gian này, không chỉ là một loại dày vò đối với quan lại nơi này cùng Lưu Trường, mà đám quan lại ở địa phương cũng không hơn không kém.

Ở nước Hà Tây, Loan Bố nhìn tấu chương trong tay mình, chần chừ hồi lâu, cực kỳ hồ nghi hỏi: "Đại vương đã bắt đầu đích thân xử trí tấu chương sao?”

Khi Loan Bố mở miệng hỏi ra một câu không chắc chắn như vậy, hắn cũng đã đưa tấu chương cho bọn họ xem.

"Thần Loan Bố tấu: Nhận hồng đức của bệ hạ, quân thua thành giặc, Hà Tây có bốn huyện bị hủy trong chiến sự, chỉ sợ sẽ lỡ nông tang năm sau, thần xin được miễn thuế má cho bốn huyện..."

"Được, được, được, miễn, đầu óc ái khanh ở Hà Tây có phải đã hỏng rồi không? Trẫm để cho khanh đích thân phụ trách chuyện của nước Hà Tây, vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ này khanh cũng phải đến hỏi trẫm hay sao? Khanh muốn như thế nào? Sau này cứ tự mình xử lý! Đúng rồi, hôm qua cái thằng Bất Nghi kia còn nói xấu khanh, trẫm cũng có chút nhớ khanh, nhanh nhanh trở về cùng đi uống rượu? Tiểu Như Ý mà trẫm nuôi cũng sinh con, nhưng lại không biết a phụ nó là ai... Nói đến Như Ý, Chu Bột sao rồi? Còn đối xử với khanh tốt hay không?”

Các đại thần đều chỉ biết hai mặt nhìn nhau, chỉ có một người cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ thật sự rất thân cận đối với Loan công a..."

Loan Bố buông bản tấu chương có thể ghi danh sử sách này xuống, ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài một tiếng.

"Vì sao trước kia ta lại muốn đưa tin vậy?"

"Người đâu... Ta muốn viết tấu chương thỉnh cầu gửi cho Trường An, thỉnh cầu triều đình về sau đừng để bệ hạ đích thân phê duyệt tấu chương..."

Bên phía Loan Bố có thể coi là tương đối bình thường, Lưu Trường đã hoàn toàn biến chuyện phê duyệt tấu chương trở thành công cụ gửi thư của mình.

Những người quen cũ của y nhìn tấu chương đều chỉ biết dở khóc dở cười mà thôi.

Ví dụ như Quý Bố, hắn rõ ràng không viết tấu chương dâng lên, kết quả vẫn nhận được của thư phê duyệt của triều đình, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ hoang mang, cho rằng là do triều đình đã gửi nhầm, kết quả khi mở ra nhìn, phía trên lại là hàng chữ cực kỳ rõ nét: "Thái hậu quốc tướng! Vẫn mạnh khỏe bình an chứ?”

Giả Nghị ở nước Triệu cũng mang biểu lộ cực kỳ hoang mang nhìn tấu chương trong tay mình.

"Đồng ý, đồng ý rồi, nghe nói khanh lại có thêm một em bé, cháu ngoại Quả nhân sao rồi? Có mạnh khỏe hay không?”

Trương Tương Như của nước Đường cũng hoàn toàn ngây ngốc.

"Không đồng ý! Tương Như khanh giao tấu chương cho sư phụ trẫm! Sư phụ, ngài đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Trẫm thật sự rất nhớ ngài a, trẫm rất muốn đi nước Đường thăm ngài, nhưng trẫm còn bận xử lý tấu chương, không có thời gian ra ngoài được, mấy ngày nay trẫm còn ra sức luyện kiếm, không bỏ bê bất cứ một giây phút nào, trẫm thật sự rất sợ sẽ không còn cơ hội ngài một lần nữa... Làm ơn đợi trẫm một thời gian hay không?”

Đương nhiên những người không quen thuộc thì chắc chắn sẽ không có loại đãi ngộ này.

Tỷ như tấu chương khoe thành tích của quận trưởng Nam Dương, tấu lên chuyện mình đã sớm hoàn thành việc xây dựng con đường, hy vọng Thiên tử có thể biết được.

Lưu Trường hiển nhiên cực kỳ tức giận, trên tấu chương được phê duyệt chỉ có một câu, "Lão cẩu!”

Sau khi Trương Thương tiếp nhận công việc, chuyện phê duyệt tấu chương mới trở về bình thường một lần nữa, nhưng chuyện này đã mang đến cho đám đại thần các nơi những vết thương lòng không thể xóa nhòa, bệ hạ phê duyệt rất hay, lần sau cũng không cần phê duyệt nữa.

Lưu Trường thỉnh thoảng lại tới bái phỏng Trần Bình.

Kỳ thật tình huống của Trần Bình thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ông ta cũng nói rõ, bản thân đã có thể tới xử lý tấu chương, thế nhưng Lưu Trường không cho.

Đúng lúc này, Lưu Hằng đã lên đường từ rất lâu trước đó rốt cuộc cũng chạy tới Trường An.

Mỗi lần đến Trường An, Lưu Hằng luôn có thể cảm nhận được rất nhiều điều mới mẻ, lần này cũng không ngoại lệ, công tác xây dựng thành Trường An đã tiến hành được hơn một nửa, đại khái đã có thể nhìn ra được đường nét của tòa thành trì mới này, Lưu Hằng nhìn tòa thành trì khổng lồ kia, không khỏi nhíu mày, bộ dáng có chút lo lắng.

“Tứ ca !!!.”

Lưu Trường cười ha ha tiến đến nghênh đón, y vốn cực kỳ yêu thích vị ca ca này của mình, ngay cả quy cách nghênh đón cũng hoàn toàn khác biệt, Thiên tử tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Lưu Hằng đang muốn cúi người hành lễ bái kiến, thế nhưng Lưu Trường đã túm lấy hắn, "Hành lễ cái gì vậy, nào nào, đến đây, lên xe của đệ!”

Lưu Hằng vẫn cực kỳ kiên quyết lắc đầu, "Thần không dám vô lễ, xa giá của Thiên tử, một ngoại vương như thần sao có thể cưỡi được?”

"Chỉ ngồi một chiếc xe ngựa mà thôi, có tính là chuyện lớn gì được?"

Nhưng Lưu Hằng vẫn cứng đầu không chịu, Lưu Trường cũng không tiện mạnh mẽ kéo hắn lên xe, chỉ có thể đồng hành cùng với hắn.

Lưu Hằng vẫn luôn đi theo phía sau Lưu Trường, không dám sóng vai mà đi như trước nữa, chuyện này khiến cho nụ cười trên mặt Lưu Trường lập tức tan biến, cả người đều cảm thấy cực kỳ buồn bực, không giống như vẻ tùy ý của Lưu Kiến Như Ý, Lưu Hằng biểu hiện ra cực kỳ cung kính, thái độ đối với Lưu Trường thậm chí còn cung kính hơn cả Lưu Khải nữa.

Chuyện này khiến cho Lưu Khải đến nghênh đón hắn cũng có chút ngây ngốc, đành phải đi theo phía sau hai người này.

"Tứ ca à.... Sao huynh lại nhút nhát như vậy? Đệ hiện tại là Hoàng đế rồi, không ai dám làm gì huynh..."

"Không thể dễ dàng mạo phạm uy nghi của Thiên tử. Thần tuy không lớn hơn mấy tuổi, nhưng cũng là thần tử của bệ hạ, sao có thể vô lễ được?”

"Ài... Khi đệ biết tin huynh sẽ tới đây, còn cực kỳ vui vẻ, chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cuối cùng huynh lại tự mình xa cách..."

"Cũng không phải là xa lánh, chỉ là lễ của quân thần mà thôi."

Lưu Trường buồn bực mang theo Lưu Hằng tiến vào Hoàng cung, quần thần cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của Lưu Hằng, ngay cả Trương Bất Nghi cũng gật đầu tấm tắc khen, cái thằng này vậy mà thức thời. Duy chỉ có Lưu Trường cực kỳ không vui, hắn buồn bực ngồi ở thượng vị, Lưu Khải cũng có chút khó hiểu với biểu hiện của a phụ, còn Lưu An lại như có điều suy nghĩ.

Ngay sau khi thảo dược kết thúc nghi thức tiếp đãi, Lưu Trường đã mang theo Lưu Hằng tới phủ Đường vương, tạm thời để hắn nghỉ ngơi ở chỗ này.

Sau khi đám quần thần đều cáo từ rời đi, sắc mặt Lưu Hằng lúc này mới trở nên nghiêm túc hơn.

"Chuyện đầu tiên sau khi đệ đăng cơ, chính là xây dựng Hoàng thành và cung điện sao?!"

Đối mặt với lời chất vấn của huynh trưởng, Lưu Trường sửng sốt, lập tức cực kỳ vui mừng nói ra: "Đệ còn tưởng rằng huynh cũng không dám khiển trách!”

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment