"Càn quấy! Có Thiên tử triều nào vừa lên ngôi đã bắt đầu xây dựng Hoàng cung thành trì? Huống chi Đại Hán vốn không giàu có, số tiền này có thể phí phạm như vậy ư? Thành trì còn chưa tính, không xây dựng cũng không được, nhưng xây dựng Hoàng cung, chuyện hưởng thụ lại quan trọng như vậy sao?!”
"Khụ khụ, huynh trưởng, Hoàng cung này cũng chỉ thuận tiện xây dựng mà thôi… Vừa rồi vì sao huynh không nói? Còn giả bộ nghiêm túc nữa chứ?”
Lưu Hằng lắc đầu, "Huynh làm rất nhiều chuyện ở phương nam, các quần thần đều rất kiêng kỵ với huynh, tuy nói có đệ ở đây, nhưng nếu bị nhắm vào, tóm lại cũng không phải là chuyện tốt gì... Huống hồ đệ hiện giờ tuy là Thiên tử, lại là người trẻ tuổi nhất ở trong tông thất, huynh đối xử với đệ như vậy, về sau sẽ không có người mưu toan lấy tư thế trưởng bối đè ép đệ... Cũng có thể giúp đệ giảm đi rất nhiều rắc rối.”
Lưu Trường gật đầu, "Đệ nói này... Tứ ca à, thực ra huynh cũng không cần phải như vậy.”
"Huynh biết đệ không sợ, nhưng có một số việc, có thể tránh được thì phải tránh, không phát sinh cuối cùng vẫn là tốt nhất."
Lưu Hằng nói xong, lại lập tức trở nên nghiêm khắc, "Đệ chuẩn bị xây dựng thêm mấy điện?!”
"Chỉ một! Chỉ một mà thôi!”
"Trường... trên thiên hạ còn có rất nhiều người ăn không đủ no, không có phòng để ở... Cung điện hiện tại của đệ cũng đã đủ để cho đệ ở, có thể tiết kiệm thì phải làm.... Lấy dân chúng làm trọng, lấy thiên hạ làm trọng, chuyện hưởng lạc của cá nhân có đáng là gì chứ?”
"Đệ biết... nhưng hiện tại đã không còn nghèo khổ như lúc trước..."
"Huynh biết... nhưng bởi vì được trải qua cảnh đói khổ, cho nên phải trân trọng ngày hôm nay, có thể tiết kiệm thì cần phải tiết kiệm một chút, cách làm của đệ sẽ tác động đến toàn bộ thiên hạ...Đệ có hiểu không?”
"Đệ biết rồi. ..."
Lưu Trường vẫn rất kính trọng đối với Tứ ca của mình, nếu Như Ý nói ra những lời này, y nhất định sẽ không phục, nói không chừng còn muốn xuống tay.
"Có phải Triệu Đà đã đến rồi không?"
"Đúng vậy."
“Mang huynh đi gặp lão ta!”
"Đại vương!!"
Khi Lưu Hằng khom người bái lạy với Triệu Đà, tất cung tất kính bái kiến, Triệu Đà chỉ cảm thấy khóe mắt nhảy dựng lên, mà thứ nhảy dựng lên cũng không chỉ có khóe mắt của ông ta, chính ông cũng lập tức nhảy phắt dậy, vội vàng né tránh, sau đó lại làm một lễ lớn hơn, nói: "Không dám nhận đại lễ của đại vương!”
"Nếu không có đại vương tương trợ, quả nhân thật sự không cách nào xử trí được chuyện ở Nam Việt. Mấy năm nay nhờ có đại vương tương trợ, nếu không có đại vương, sứ giả của quả nhân sẽ không thể tiến vào nước Nam Việt... Chắc chắn không thể làm được bất cứ chuyện gì khác... Nghe nói ngài ở Trường An, ta cố ý đến bái kiến, cảm ơn ngài trong những ngày này đã ra sức tương trợ.” Lưu Hằng cực kỳ thành khẩn nhìn Triệu Đà, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.
Triệu Đà lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng há miệng đáp lại: "Quả nhân đã già, sớm đã không để ý tới quốc sự, mọi việc đều do đám người quốc tướng phụ trách, chuyện ngài phái người đến Nam Việt, quả nhân cũng chỉ nghe nói mà thôi, trước khi ta tới Trường An, còn từng cố ý viết thư thông báo cho ngài, chẳng lẽ ngài không đọc được thư của ta sao?”
"Hả? Ngài đã điều sứ giả đến đưa thư sao? Ta thực sự không nhận được... Lúc trước ngài phái người đưa lễ vật tới, cảnh cáo ta phải quản lý quốc gia thật tốt, dặn dò ta không được phụ kỳ vọng cực cao của bệ hạ... Kể từ đó ta chưa bao giờ gặp sứ giả của ngài nữa.”
"Không, không, ta chỉ kính nể tính cách của đại vương, đại vương quản trị nước Nam rất có hiệu quả, khiến cho ta rất cảm kích, cho nên tự ý phái người tới tặng lễ..."
"Đây là vì đại vương coi trọng ta, cũng là tán thành đối với năng lực của ta, cố ý gia thưởng, ta nhận cũng có chút ngại…”
Triệu Đà và Lưu Hằng nhìn nhau cực kỳ thâm tình, không ngừng khen ngợi lẫn nhau, bộ dáng cực kỳ vui vẻ hòa thuận, thế nhưng Lưu Trường lại không kìm được nhíu mày.
"Nam Việt vương.... Trẫm cũng quản trị cả Đại Hán này không tệ, khanh định khi nào thưởng thức trẫm một chút vậy? ”
"Thần… Thần không dám!!”
Lưu Hằng vội vàng ngăn cản trước mặt Triệu Đà, "Bệ hạ, Nam Việt vương khổ cực công cao, là do thần nói không đúng, bệ hạ muốn thống trị nước Nam, không có Nam Việt vương thì không được…”
Lưu Trường đen mặt, ngồi ở thượng vị, không nói một lời.
Triệu Đà và Lưu Hằng biết đều lần lượt ngồi ở hai bên.
Bầu không khí nơi này trầm mặc đến mức có chút đáng sợ, ngay cả đám hầu cận đến hầu hạ bọn họ cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc này, bọn họ im tiếng không dám nói, cả người lạnh run. Triệu Đà thật cẩn thận hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn Lưu Hằng, "Thần từ trước đến nay luôn luôn kính trọng Ngô vương, không dám không theo mệnh lệnh của ngài ấy... Toàn lực giúp đỡ ngài ấy quản trị nước Nam, có rất nhiều người trong nước còn nói: Ngài cũng rất giống Ngô vương... Hôm nay Ngô vương đa lễ với ta như vậy, dường nhưng cũng có chút xa cách, không biết là vì sao vậy?”
Lưu Hằng cười nói: "Không phải là xa lánh, chẳng qua muốn thống trị được nước Nam, làm sao có thể không đa lễ với ngài được? Những người từng đi theo ngài đến khai sáng cơ nghiệp ở Nam Việt, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài, nếu không có mệnh lệnh của ngài, chính sách của quả nhân sẽ không thể nào tiến hành được, sau này còn cần ngài giúp đỡ nhiều thêm.”
"Ài. ..."
Triệu Đà lắc đầu, thở dài nói: "Ngài chỉ sợ có điều không biết a... Những người đó xưa kia đều là tướng sĩ rất dũng mãnh, nhưng sau khi thành đại nghiệp lại cực kỳ kiệt ngạo, không chịu quản giáo, chọc giận quốc tướng, Thân Đồ quốc tướng đã bắt giữa gần một nửa đám người kia, những kẻ còn lại cũng đều từ quan rời đi, trong đám quan viên hôm nay, ta cũng không quen biết quá nhiều, bọn họ đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của quốc tướng, cho nên nếu sau này ngài có việc, vậy chỉ cần viết thư trao đổi với quốc tướng là được.”
Lưu Hằng kinh ngạc hỏi: "Còn loại chuyện này nữa ư?”
Triệu Đà cười khổ nói: "Đại vương nói đùa? Nếu Thân Đồ quốc tướng không có lệnh của đại vương, sao lại có gan bắt nhiều người như vậy? Thậm chí binh lực hắn vận dụng đều là sĩ tốt của nước Trường Sa, chẳng lẽ đại vương cũng không biết những chuyện này sao?”
"Ta quả thật không biết, hôm nay nghe ngài kể ra, chúng ta mới biết được nguyên nhân thực sự, nói như vậy, là do hai gia hỏa Thân Đồ Gia cùng Triều Thác bắt bớ người lung tung, ngay cả những thuộc hạ trung thành của ngài cũng không ta! Chuyện này không thể chấp nhận được!”
Lưu Hằng cực kỳ nghiêm túc nhìn Lưu Trường, nói: "Bệ hạ! Xin ngài xử tử Thân Đồ Gia và Triều Thác!”
"A??" Lưu Trường đang muốn hỏi, nhưng Triệu Đà đã lập tức đứng dậy, cực kỳ bi phẫn nói: "Bọn họ có tội gì chứ? Là do đám người kia đều phạm sai lầm, bị bắt bị giết chết là đúng, quốc tướng cũng chỉ chấp hành sứ mệnh của mình, Ngô vương bởi vì bọn họ tận chức mà muốn xử tử bọn họ? Chuyện này thật sự quá phi nghĩa?”
"Nói như vậy, đại vương cũng cảm thấy những người kia xứng đáng có tội hay sao?"
Lưu Hằng gật đầu, vung tay lên, nói: "Đại vương từng nhiều lần tặng lễ cho ta, ta cũng không thể không để ý tình nghĩa của chúng ta, đối với bộ hạ cũ của ngài, nếu ngài không đành lòng xuống tay thì ta cũng có thể thông cảm được, như vậy đi, để cho bệ hạ ban lệnh, để ngài ấy tự tay xử tử bọn họ, như vậy cũng sẽ không để cho ngài cảm thấy khó xử, đồng thời ngài cũng có thể tiếp tục giữ vững uy vọng ở trong nước như xưa kia.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com