Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635: Rõ Ràng Là Học Theo Như Ý

Chương 635: Rõ ràng là học theo Như Ý

"Ngươi !."

Ngay cả Triệu Đà giờ phút này cũng đã có chút nhịn không được, ông ta mạnh mẽ đi trước một bước, trạng thái tinh thần cả người lập tức hoàn toàn khác biệt, sát khí đằng đằng, mắt hổ tròn trịa, mang theo lực áp bách thật lớn, giống như chỉ cần một kích là sẽ có thể giết chết Lưu Hằng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của ông ta, Lưu Hằng dù cảm thấy nguy hiểm nhưng không động, chỉ bình tĩnh cười cười, nghiêng đầu, phảng phất như còn đang chờ câu trả lời của ông ta.

Không biết từ lúc nào, Lưu Trường đã đứng bên cạnh Triệu Đà, y cúi đầu, cực kỳ hiền lành hỏi. "Khanh muốn làm gì?"

Sắc mặt Triệu Đà lập tức chần chừ, ông ta cắn răng, cực kỳ rối rắm.

"Đại vương, ngài làm cái gì vậy? Chẳng lẽ bệ hạ cũng không thể hạ lệnh xử tử đám đại thần của ngài sao? Hay là do ngài không nỡ? ” Lưu Hằng lại tò mò hỏi.

Triệu Đà hít sâu một hơi, đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lưu Trường.

"Hồi bệ hạ... Thần cũng không phải đang bao che bọn họ, cũng không phải không dám đích thân xử tử... Thế nhưng bọn họ đã đi theo thần nam chinh bắc chiến, cũng đã đến cái tuổi như ngọn đèn trước gió, vả lại nể tình bọn họ có công lao, xin bệ hạ tha thứ cho bọn họ lần này... Cứ giam cầm bọn họ, lưu lại tính mạng của bọn họ.”

Lưu Trường híp mắt nhìn về phía Lưu Hằng.

Lưu Hằng cười lạnh, "Nam Việt vương thực sự là người trọng tình, cho dù kẻ dưới trướng phạm sai lầm, nhưng vẫn có thể bao che, khó trách lại có nhiều người nguyện ý đi theo ngài như vậy.”

Hai mắt Triệu Đà phiếm hồng, "Tốt, tốt, tốt... vậy ta sẽ hạ lệnh xử tử..."

"Được rồi." Lưu Trường cực kỳ bình tĩnh cắt đứt lời nói của Triệu Đà, "Những người này mặc dù có tội, nhưng cũng không đến mức phải xử tử, đưa bọn chúng đến các nơi ở Sở, Ngô, Hoài Nam là được. . ."

Triệu Đà thở phào nhẹ nhõm, "Đa tạ bệ hạ!"

Lưu Hằng lại mở miệng nói: "Những người này cũng đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, cũng không có đồng bạn, không bằng sắp xếp đưa người thân của bọn họ cùng rời đi... Cũng có thể chăm sóc cho nhau, dù sao bọn họ đều đã lớn tuổi, không thể làm việc khổ cực được, chuyện trong nước sẽ giao cho những người khác lo liệu, coi như là ban ân đối với bọn họ.”

Triệu Đà lần này lại lại không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ gật đầu, "Được.”

Khi Triệu Đà được tùy tùng nâng đỡ rời đi, Lưu Hằng có chút bất đắc dĩ nhìn Lưu Trường.

"Trường... nếu để cho Triệu Đà hạ lệnh xử tử những người kia, Triệu Đà ở nước Nam Việt vốn hoàn toàn không có thực quyền, đám bộ hạ cũ của hắn trước kia cũng không dám thân cận với hắn, uy vọng của hắn trong lòng người dân Nam Việt đã giảm đi rất nhiều, đây vốn là chuyện có lợi cho Đại Hán chúng ta, đệ cần gì phải ngăn cản vậy?”

Lưu Trường lắc đầu, "Huynh trưởng chưa từng đánh trận, cho nên sẽ không hiểu được... Tự tay giết chết những bộ hạ cũ theo mình tác chiến, chuyện này thực sự rất tàn nhẫn.”

"Chỉ hy vọng những kẻ kia sẽ không gây nên nguy hiểm gì..."

"A, nếu mấy lão thất phu gần đất xa trời có thể gây nguy hiểm cho giang sơn Đại Hán ta, vậy giang sơn này cũng nên bị diệt vong." Vẻ mặt Lưu Trường tràn đầy khinh thường, "Dân chúng hiện nay giàu có, quốc lực mạnh mẽ, cho dù Hạng Vũ có sống lại thì cũng không thể gây nên được sóng gió gì. Một quận úy mang theo mấy tên giáp sĩ, cầm theo nỏ mạnh là đã có thể bắt được hắn.”

Nhận thấy đệ đệ mình tự tin đến như vậy, Lưu Hằng cũng không nói thêm gì, "Nước Nam Việt khó có thể quản lý, vấn đề lớn nhất chính là những bộ hạ cũ của Nam Việt, những người này chiếm cứ vị trí quan trọng, trong tay có quân quyền, đồng thời dưới sự che chở của Triệu Đà, bọn chúng hoàn toàn không để quan lại Đại Hán phái tới làm việc vào mắt, huynh đã phân phó Thân Đồ Gia, âm thầm bắt giết mấy tên dám gây rối dữ dội nhất, hiện giờ đã nhổ tận gốc, cũng có thể coi là xong xuôi mọi chuyện... Thế nhưng gia hỏa Triệu Đà này, đệ tính như thế nào?”

"Tứ ca muốn trẫm giết hắn??" Lưu Trường hỏi

"Cũng không phải như vậy... Lão thất phu này cực kỳ giả dối, cho dù vừa rồi tức giận cùng rối rắm, ra vẻ cầu xin như vậy, đều do hắn cố ý diễn ra, hắn biết đệ là một người trọng tình, sau khi huynh bức bách hắn xuống tay, hắn đã biết mình không giữ được những bộ hạ này, bởi vậy cố ý lợi dụng tính cách trọng tình của đệ, cố ý giả bộ không nỡ sát hại bộ hạ... Không thể thả cái thằng này về Nam Việt được, Thân Đồ Gia cùng Triều Thác liên tục gây rối huyên náo, ít nhiều cũng có công lao của Triệu Đà a..."

Lưu Trường trợn tròn hai mắt, lập tức phẫn nộ mở miệng nói: "Lão già này..."

Nhìn Lưu Trường xắn ống tay áo định xông ra ngoài, Lưu Hằng vội vàng đưa tay ngăn y lại. "Được rồi, không cần đi tìm hắn nữa.”

Lưu Trường nói: "Trẫm không rõ, rốt cuộc vì sao hắn lại như vậy?"

"Quyền lực a."

"Hắn không muốn làm một chư hầu vương hữu danh vô thực."

Thấy Lưu Trường vẫn còn có chút tức giận, Lưu Hằng nói: "Không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này, trong hai người Thân Đồ Gia và Triều Thác, đệ nhất định phải điều một người trong đó đi, hai người này không thể nào quản lý tốt Nam Việt được, cho nên cứ để Thân Đồ Gia lưu lại đi.”

"Ừm, Trẫm cũng nghĩ như vậy."

Hai người đang đàm luận đại sự, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa có một cái đầu thò ra, nghiêng đầu đánh giá bọn họ, "A phụ!”

Sắc mặt Lưu Hằng tối sầm lại, "Thằng nhãi ranh không biết lễ nghi! Lăn vào đây!”

Người tới chính là Lưu Khải, mà sau khi hắn tiến vào nơi này, Lưu An, Lưu Tường, Lưu Hiền, Lưu Ngang cũng nối đuôi theo sau, đúng dịp đứng thành một hàng, nhìn đám nhãi ranh này, Lưu Hằng cảm thấy có chút đau đầu, bọn họ trái lại cũng rất nhu thuận, đua nhau bái kiến Trọng phụ.

"Các ngươi tới đây làm gì?"

"Là đến để chào hỏi... A, là đến bái kiến Trọng phụ!”

"Trọng phụ, nước Hà Tây cháu nghèo khó! Dân chúng quần áo không che thân!”

“Trọng phụ, nước Đường cháu nghèo khổ, dân chúng ăn không ngon bụng!”

"Trọng phụ! Giao Đông của cháu... A, không đúng, là nước Bắc Đình nghèo khổ, áo rách bụng đói…”

"Trọng phụ..."

Lưu Khải vừa mở miệng, Lưu Hằng đã giơ tay lên định tát cho hắn một cái, Lưu Khải lập tức phản ứng lại: "A phụ, nước Tây Đình con càng nghèo khổ, người đều bị giết hết rồi..."

"Trọng phụ, nước Yến của cháu vẫn còn tốt."

“Còn tốt thì ngươi mở miệng làm đếch gì nữa?”

"Tất cả bọn họ đều nói... Cháu im lặng thì thành ra là kẻ lập dị.” Lưu Hiền có chút xấu hổ hồi đáp.

Nhìn những hạt nhân tương lai của nhà họ Lưu này, Lưu Hằng chỉ cảm thấy có chút tuyệt vọng, không một ai đáng tin cậy, Đại Hán đã sắp diệt vong sao.

Lưu Trường lại cười ha ha, chỉ vào những tiểu gia hỏa trước mặt này, nói: "Bọn chúng vẫn luôn chờ Tứ ca, lúc nghe nói huynh sắp tới còn vui vẻ nhảy nhót cả ngày.”

"Bảo sao, huynh đang khó hiểu Tam ca cùng Bát đệ sao vừa mới đến Trường An mà đã trốn nhanh như vậy.”

Lưu Hằng trái lại còn tốt, nước Ngô không nghèo như nước Triệu và nước Giao Đông, hắn vung tay lên, tài trợ cho các quốc gia xem như đã được định đoạt, vừa hiểu được chuyện này, cả đám nhãi ranh kia đều vui vẻ khoa tay múa chân, vây quanh bên cạnh Lưu Hằng, liên mồm gọi trọng phụ, ân cần đến hết mức có thể, cho dù là Tứ ca vốn cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này cũng nhịn không được nở nụ cười.

Nhìn thấy mấy thằng nhãi ranh này còn muốn dây dưa với Lưu Hằng, Lưu Trường đã hung ác đuổi bọn chúng đi.

"Tất cút đi ngủ! Gây rối gì ở đây vậy?! Còn dây dưa không đi, đừng trách ta đánh đòn đau!”

Sau khi đuổi bọn chúng đi, Lưu Trường lôi kéo Lưu Hằng đi ra ngoài, nói là sắp xếp chỗ ở cho hắn.

"Bọn nhỏ trong tông thất càng ngày càng giống đệ a... Đây cũng không phải chuyện xấu, ít nhất sẽ không bị Hung Nô cưỡi trên đầu nữa..."

"Sao có thể giống như đệ được? Rõ ràng là học theo Như Ý!”

"Nhìn bọn chúng mang một bộ sắc mặt của Như Ý kìa."

"Nhìn thấy người đang muốn nhổ lông cừu, hận không thể lột luôn cả da xuống!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment