Lưu Trường hùng hùng hổ hổ, oán giận phẩm đức của những người trẻ tuổi này, Lưu Hằng giờ phút này lại có chút hồ nghi, vội vàng cắt ngang Lưu Trường, "Đệ đừng nói nữa... Đây là chỗ nào vậy?”
"Huynh trưởng, đệ biết huynh là người không chịu ngồi yên... Sợ huynh sẽ cảm thấy buồn chán cho nên cố ý sắp đặt để huynh ở biệt điện này, sư phụ của đệ ấy, xử lý tấu chương thật sự quá chậm, vậy nên huynh cứ nghỉ ngơi ở đây vài ngày, nếu như ngủ không được, vậy huynh có thể chơi một chút với đống tấu chương ở đây... Cũng không cần gò bó bản thân mình, đệ xin phép đi ngủ trước.”
Lưu Hằng hít sâu một hơi, còn chưa kịp phản bác, Lưu Trường đã nhanh chân chạy trốn khỏi nơi này.
“Ngươi mới là tên lột da dê kia!!!”
Ngày hôm sau, Lưu Trường thức dậy, vừa mới đi tới biệt điện thì đã nhìn thấy Lưu Hằng đang tán gẫu cùng một đám đại thần, Lưu Hằng thoạt nhìn cũng tràn đầy năng lượng, vừa nói vừa cười, Lưu Trường tò mò nhìn biệt điện, lập tức hỏi: "Tứ ca... những tấu chương kia..."
"Huynh đã sửa sang lại toàn bộ rồi, đệ chỉ cần phê duyệt bên dưới được."
“Ha ha ha, được!”
Lưu Trường vội vàng cầm tay Lưu Hằng, "Tứ ca à, huynh ở lại thêm vài ngày đi, huynh đệ chúng ta vốn gặp nhau cũng không dễ dàng, huynh cũng không thể nhanh chóng rời đi như vậy được.”
Lưu Hằng lập tức đi bái kiến Lữ hậu cùng Lưu Doanh trước, còn Lưu Trường thì lưu lại thương lượng đại sự với các quần thần.
Đám người Chu Xương ngồi bên cạnh Lưu Trường, có chút muốn nói lại thôi, sau khi chần chừ một lát, cuối cùng Chu Xương vẫn là người đầu tiên đứng dậy.
"Bệ hạ, Ngô vương thực sự rất cần cù, nghe nói ngài ấy ở nước Ngô, một ngày phê duyệt mấy trăm tấu chương lớn nhỏ, không hề có một chút sai lầm, ngày đêm cũng không dám buông lỏng, dù có tấu chương đưa tới lúc nửa đêm, cũng sẽ không để lại đến sáng hôm sau mới giải quyết, thần nghe nói hiền vương thống trị quốc gia, là người có thể buông xuống sự hưởng thụ của mình, chuyên tâm xử lý chuyện của quốc gia."
"Sẽ không bởi vì bất kỳ chuyện nào khác mà chậm trễ quốc sự, cũng sẽ không ném chính vụ cho người khác, còn bản thân mình chạy đi hưởng lạc..."
Không so sánh thì không đau thương.
Lúc ban đầu nghe tin đồn Ngô vương cần chính, các đại thần có chút không tin, sao trên thiên hạ này lại có quân vương như vậy được?
Dù sao đám quần thần cũng đã tiếp xúc với ba đời Hoàng đế, xem như đã quen mặt biết lòng.
Người thứ nhất trực tiếp ném mọi chuyện cho Thừa tướng, bản thân mình cả ngày thiết yến uống rượu, mỗi ngày chỉ nghe báo cáo mà thôi.
Người thứ hai là một tấu chương đọc mất một ngày, chờ hắn đọc xong xử trí hoàn tất, rau cúc vàng cũng đã thối rữa.
Người thứ ba... chính là kiên quyết nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném cho quần thần xử trí, còn mình thì ra ngoài săn bắn dạo chơi.
Thế nhưng sau khi bọn họ tận mắt nhìn thấy hiệu suất của Ngô vương, đám quần thần cũng có chút ngồi không yên, rõ ràng là huynh đệ ruột thịt, thế nhưng sao chênh lệch lại lớn đến như vậy? Kết quả là sau khi các quần thần thương lượng, đã quyết định để Chu Xương tới khuyên can bệ hạ, không mong y có thể giống như Ngô vương, chỉ cần có thể bằng một nửa Ngô vương, không, chỉ một phần ba là đã đủ thỏa mãn rồi.
Nghe được Chu Xương khuyên can, Lưu Trường cực kỳ tán thành, y liên tục gật đầu.
"Đúng vậy, phải nên chuyên cần chính sự! Trẫm hy vọng tất cả các khanh hiểu được điều này!!”
Lưu Trường nghiêm túc nói: "Một ngày Ngô vương có thể xử lý nhiều chuyện như vậy, còn các khanh thì sao? Một chuyện cũng phải dây dưa nhiều ngày như vậy mới hoàn thành được? Chẳng lẽ các khanh không thể học một chút từ Ngô vương sao? Người ta còn là vua của một nước, các khanh cũng không bằng được một nửa của người ta đó!”
"Trẫm hy vọng các đại thần có thể coi Ngô vương là đối tượng để noi theo, cần cù trị chính, tuyệt đối không thể phân tâm nữa, phải tạm thời buông bỏ chuyện riêng của mình.” Y mở miệng khuyên can đám đại thần.
Chu Xương chần chừ hồi lâu, Trương Bất Nghi lập tức đứng dậy kêu lên: "Bệ hạ anh minh!!”
"Xin bệ hạ yên tâm! Thần làm quan Ngự sử, sẽ chuyên môn giám sát các đại thần, để cho bọn họ chuyên tâm chuyện quốc sự! Giải sầu cho bệ hạ!!” Nghênh đón ánh mắt khinh thường, phẫn nộ, gần như muốn giết chết mình của các đại thần, Trương Bất Nghi cực kỳ đắc ý nói.
Trên đường trở về, Trương Bất Nghi còn đang không ngừng lải nhải cảnh cáo Chu Xương.
"Quốc tướng à, ngài phải lấy thân làm gương! Tuyệt đối không được lười biếng!”
Chu Xương cuối cùng tức giận không kìm nổi giơ quải trượng lên.
Nhưng sau khi do dự một lát, ông ta lại buông quải trượng xuống.
“Đây chẳng qua chỉ vì a phụ ngươi mà thôi!”
Mà giờ phút này, Lưu Trường đương nhiên cũng nhanh chân đến chỗ Lưu Doanh, mấy huynh đệ khó có được có cơ hội tụ tập cùng một chỗ, tinh thần của Lưu Doanh thật sự tốt hơn rất nhiều so với trước kia, hắn thoạt nhìn đã không còn cảm giác suy sụp nữa, tinh thần sáng láng, trong mắt không ngừng lóe lên hào quang, hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng đối với những thành tựu mà các đệ đệ làm được.
"Tứ đệ à... Huynh đã nhiều lần nghe được, đệ siêng năng quản trị việc nước, ngày và đêm làm việc chăm chỉ, ngay cả nến cũng không nỡ thắp sáng... Nước Ngô được đệ quản trị cực kỳ tốt..."
Lưu Hằng cười trả lời: "Chỉ là rất có hiệu quả mà thôi.”
Lưu Doanh lắc đầu, hắn kéo tay Lưu Hằng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đừng như vậy nữa... Đệ nhìn lại bản thân mình xem, trên đầu đã có tóc trắng... Ài, đệ bây giờ mới bao nhiêu tuổi... Bận rộn lu bù như vậy, cơ thể của đệ có thể chịu đựng được hay không? Đã thế còn không chịu thắp nến, sẽ rất có hại cho mắt đó biết không?”
"Phải ăn cơm đúng giờ, mỗi ngày không được xử lý tấu chương quá ba canh giờ, ngồi lâu thì phải đi ra ngoài một chút, xoay một vòng, tốt nhất có thể tập luyện kiếm pháp giống như Trường vậy. Chuyện này sẽ khiến cho thân thể của đệ tốt hơn… Ban đêm phải đi ngủ sớm, không thể thức khuya duyệt tấu chương... Đệ nhìn mái tóc mình hiện tại xem..."
"Tuy cần tiết kiệm, thế nhưng cũng không thể tự làm khổ chính mình a... Huynh đã chuẩn bị cho đệ rất nhiều quần áo, đệ nhớ phải mang về mặc... đừng có luyến tiếc..."
Lưu Doanh hoàn toàn không quan tâm tình huống của nước Ngô hiện giờ thế nào, hắn chỉ để ý sức khỏe của đệ đệ mình.
Không biết vì sao, vị Ngô vương nổi tiếng cường ngạnh, bình tĩnh, cơ trí, giờ phút này lại á khẩu không nói nên lời, tất cả lời nói dường như bị bịt kín bên trong cổ họng hắn, không thể phát ra chút thanh âm nào, hơn nữa khi Lưu Doanh ân cần vuốt ve hắn, Lưu Hằng chỉ cười, hốc mắt lại có chút phiếm hồng.
"A phụ cùng đại ca đều đã khuất núi, nhưng vẫn còn huynh ở đây… Nếu trong lòng có chuyện gì khúc mắc, nếu như gặp phải bất cứ khó khăn gì, đệ cứ báo cho vi huynh biết... Huynh sẽ dốc hết sức giúp đệ.”
Lưu Doanh cực kỳ tự tin nói ra, có lẽ hắn cũng không giúp được gì cho Lưu Hằng, nhưng Lưu Hằng vẫn cực kỳ nghiêm túc gật đầu, "Đệ biết rồi, huynh trưởng.”
Lưu Doanh cực kỳ vui vẻ ôm hai tên đệ đệ của mình.
“Trường đệ của ta vũ dũng, Hằng đệ của ta túc trí đa mưu!”
“Đều có thành tựu riêng!”
“Ta may mắn xiết bao!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com