Lưu Hằng đến Trường An chủ yếu là vì hai việc, Lưu Khải được phong vương, cùng với chuyện ở nước Nam.
Về chuyện của Lưu Khải, hắn chỉ cần ra mặt làm chứng là được rồi, mà chuyện ở nước Nam thì lại không đơn giản như Lưu Trường nghĩ.
"Chủ yếu vẫn là vấn đề nhân lực không đủ, ở nước Sở vẫn còn tốt, thế nhưng người ở Ngô, Trường Sa, Nam Việt thật sự là quá ít, chỉ riêng dân số của nước Lương đã có thể sánh bằng bách tính của ba quốc gia này. Huynh ở nước Nam cũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế, miễn nhục hình, khuyến khích sinh con, phát triển y quán, mở rộng cây trồng mới... Thế nhưng vẫn không đáng bao nhiêu.”
Lưu Hằng cau mày, nghiêm túc nói: "Mà người Nam lại có thói quen rất xấu, đó chính là thích tích nô, nặng nhất trong đó chính là các nơi Ba Thục, Trường Sa, Nam Việt, Ngô... Gia đình giàu có sẽ có mấy trăm gia thần nô lệ, lại còn mưu sĩ thê thiếp, cho dù không tính những tư nô này, hiện giờ quan nô đã có hơn mười vạn người..."
"Nếu như nhắc đến tôi tớ nô lệ nhà chư hầu… Vậy rất khó đong đếm được.”
Lưu Hằng nghiêm túc nói: "Theo luật pháp Đại Hán, Triệt hầu được hai trăm tôi tớ, công chúa thì hai trăm, Quan nội hầu cùng Lại dân thì trăm... Mà Đại Hán ta có gần mười vạn Lại viên... Số lượng tôi tớ nô lệ lớn đến bao nhiêu?”
"Hơn nữa hào tộc địa phương, nô tỳ tính đến hàng ngàn..."
Lưu Trường nhẹ nhàng vuốt râu, hỏi: "Ý của Tứ ca là gì?”
"Có thể từng bước giảm số lượng của bọn họ, biến bọn họ thành thứ dân, để cho bọn họ độc lập canh tác... Đây là biện pháp tốt nhất có thể gia tăng nhân khẩu chỉ trong thời gian ngắn, thần cho rằng, bệ hạ có thể hạ lệnh, trước tiên có thể ban thưởng cho quan nô trên năm mươi tuổi làm thứ dân.”
"Sau đó quy định rõ ràng số lượng quan nô... Cuối cùng lại từng bước làm suy yếu phong cách trữ nô ở bản xứ.”
Lưu Hằng suy nghĩ rất tỉ mỉ, trực tiếp nhằm vào phong cách tích nô hiện nay, Lưu Hằng cho rằng quy mô tích nô hiện nay mặc dù đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng có nhiều nô lệ như vậy không được đăng ký trong hộ tịch, quả thực rất là lãng phí, một mặt là vì thương xót những người này, mặt khác chính là chú trọng nhân lực.
Làm việc cho gia đình người khác không giống như làm việc cho chính mình.
Thế nhưng Lưu Hằng cũng rất cẩn thận, một khi làm không tốt loại chuyện này, làm cho cuộc sống của những gia thần kia còn kém hơn xưa, thậm chí bọn họ bắt đầu hoài niệm tư vị làm gia thần lúc trước, vậy vấn đề sẽ càng thêm lớn.
Nghe được lời nói của Tứ ca mình, Lưu Trường lại cười ha hả.
"Tứ ca, suy nghĩ của huynh không bàn mà hợp với ý định của trẫm!"
Nghe Lưu Trường nói, Lưu Hằng chỉ biết bất đắc dĩ bĩu môi, hắn quá hiểu tên đệ đệ này của mình có đức tính gì, quả nhiên khi nhìn thấy biểu tình của Lưu Hằng, Lưu Trường đã gấp gáp ngụy biện. "Tứ ca, đệ nói thật, trước huynh cũng đã có người nói chuyện này cho trẫm biết, lời hắn nói còn đáng sợ hơn huynh nhiều, hắn nói Đại Hán có ít nhất hai trăm vạn lệ thần không được đăng ký nhập hộ."
"Nước Tần đăng ký lệ thần trong hộ của chủ nhân, nhưng đến Đại Hán ta thì chuyện này hoàn toàn bị triều đình quên lãng, bọn họ không nằm trong bất kỳ hộ tịch nào."
Lưu Trường vừa nói như vậy, Lưu Hằng lúc này mới có chút tin tưởng y.
"Ồ? Người này nói không sai, vậy đệ hồi đáp như thế nào?”
"Trẫm minh tư khổ tưởng thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp tốt, đó chính là bãi miễn tất cả lệ thần!"
"Cái gì?!" Lưu Hằng suýt nữa nhảy dựng lên, hắn trợn to hai mắt, kêu lên: "Không được! Không! Trường à! Không thể!!”
"Tứ ca, huynh cũng đừng nóng vội… Đệ nghĩ như thế này, thiết lập một tịch mới, nhập những người này thành từng hộ riêng, sau này nếu có người muốn thuê bọn họ thì phải cung cấp tiền tài, không thể giết chết bọn họ một cách tùy ý, bọn ho cũng có thể kháng án... Không biết huynh có hiểu những lời đệ nói không? Đệ biết rằng triều đình sẽ không thể nào cho mấy trăm vạn người đơn độc ra ngoài canh tác, thế nhưng chỉ cần lập tịch, bọn họ đã có thể xem là thứ dân, chẳng qua chỉ khác biệt về phương diện chức vụ với nông phu mà thôi..."
Lưu Trường tốn khan bọt mép giải thích cho Lưu Hằng, đến lúc này Lưu Hằng mới có chút hiểu.
“Đệ muốn thành lập một cái nô tịch đặc hữu sao?”
"Cái tên nô tịch quá khó nghe, gọi là lệ tịch đi." Lưu Trường nghiêm túc nói: "Tứ ca, huynh cứ ngẫm lại thử xem, biện pháp này có thể áp dụng được hay không? Đại Hán chúng ta bây giờ, những gia thần kia không thể kháng án, không thể kết giao, không thể ra ngoài, không thể uống rượu, hạn chế trên các phương diện thậm chí còn không bằng thương nhân, thậm chí cũng không có hộ tịch của riêng mình, nếu có con nhỏ thì cũng phải làm gia thần cả đời cho người khác, cho nên khi thiết lập một tịch, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi, không ai có thể chà đạp hay sát hại bọn họ, nếu bọn họ tích góp đủ tiền cũng có thể chuyển tịch, những đứa nhỏ cũng sẽ dễ dàng chuyển sang hộ tịch khác..."
"Có thể có chút phiền toái, cũng không thể làm quá gấp gáp được, nhưng cũng coi như là biện pháp không tệ." Lưu Hằng nói xong, lại hỏi: "Người nào nghĩ ra vậy?”
“Là đệ mà!”
"Vậy ai là người đề xuất đầu tiên?" Lưu Trường cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải gọi Lữ Lộc tới, thấp giọng phân phó vài câu.
Lưu Hằng đang uống trà ở bên trong điện Hậu Đức, kiên nhẫn chờ đợi, trông mong một hồi lâu mới rốt cục đợi được người tới, một lão giả được mấy Thái Y lệnh vây quanh, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi vào trong điện, người này chính là Trần Bình, ông ta đi vào trong điện, ánh mắt lập tức rơi ở trên người Lưu Hằng, hai người liếc nhau một cái, lại nhanh chóng dời ánh mắt, Lưu Hằng lập tức tỉnh ngộ, thì ra là ngươi a, khó trách.
Thấy Trần Bình đến, Lưu Trường vội vàng bảo ông ta ngồi xuống, lại hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ta một phen.
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần đã không có gì đáng ngại."
Hai người hàn huyên một lát, Lưu Trường lúc này mới nhớ tới cái gì đó, y lại phân phó người đi gọi Lưu Kính tới.
Khi mấy người này tề tụ đông đủ, toàn bộ hào tộc Đại Hán chắc chắn đã chân đứng không vững rồi.
Lưu Trường tường thuật lại đề nghị vừa rồi của Lưu Hằng, hơn nữa còn bổ sung thêm "ý nghĩ của mình", đối mặt với loại hành vi ăn cắp ý tưởng trắng trợn như vậy, Trần Bình cũng không hề tỏ vẻ bất mãn gì, thực ra Lưu Trường cướp công như vậy, rất nhiều lúc lại là đang bảo hộ cho các đại thần, có đề nghị, Lưu Trường có thể nghĩ đến, nhưng nếu người khác nghĩ ra, vậy chắc chắn sẽ là chuyện xấu, đương nhiên Trần Bình thực ra cũng không thèm để ý vấn đề này, dù sao bất kể ông ta nghĩ ra ý tưởng gì cũng sẽ không có người muốn ra tay với ông.
Đối mặt với đề nghị này của Lưu Trường, Lưu Kính dường như là người vui mừng nhất.
Một khi vị nhân huynh này phát hiện có cơ hội động thủ với hào tộc, cả người sẽ trở nên cực kỳ kích động, lúc trước ông ta dốc toàn lực để cho "dân chúng" tự nguyện di cư, đại khái hơn bảy vạn hộ đã phải tự nguyện di cư dưới tác động của ông ta, Lưu Trường sợ ông ta chơi trò thiêu thân gì nữa, còn từng cố ý phái người đi kiểm tra, kết quả đều là tự nguyện, tuyệt đối không một ai bị ép buộc.
“Bệ hạ, việc này làm được!”
"Lúc trước Đại Hán mới lập, dân chúng đói rét, ăn không no bụng, chỉ có thể bán thân làm lệ thần, chỉ mong một cuộc đời tạm bợ, thế nhưng một khi bán thân, chắc chắn sẽ cả đời làm nô, đời đời làm nô, không còn cơ hội trở mình một lần nữa, bọn họ không thể kháng án, mỗi ngày đều phải ra sức làm việc cho gia chủ, thế nhưng chỉ có thể có được rất ít lương thực, đừng nói ăn no, có chỗ ở, vì phòng ngừa lệ thần chạy trốn, cứ cách hai ngày những hào tộc kia mới cho bọn họ ăn một bữa cơm... Ở bản xứ, đất canh tác của hào tộc mênh mông không dứt, lệ thần trong nhà có thể tính đến hàng ngàn…”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com