“Bệ hạ hiện giờ muốn thành lập lệ tịch, đây cũng là có dấu vết để làm theo, thể nhưng chỉ sợ những hào tộc kia không muốn, cố ý xua đuổi lệ thần, dùng mạng của bọn họ bức bách triều đình!”
"Theo ý nghĩ của thần, tốt nhất vẫn nên để cho thần phụ trách chuyện này, thần sẽ để bọn họ toàn tâm toàn ý làm theo chính sách của bệ hạ..."
Chuyện của Lưu Kính nói cho chúng ta biết, người phải biết thu liễm, không thể khinh người quá đáng đối với một thú binh, nếu không chờ ngày thú binh này làm tới Cửu khanh, chính là ngày xui xẻo cực độ ập tới!!
Lúc trước đại tộc nước Tề bị đưa đến Lũng Tây vì coi Lưu Kính làm thú binh, giờ phút này đại khái đều đã hối hận đến xanh ruột.
Lưu Kính được đưa đến Lũng Tây, vừa vặn gặp được một tướng quân cùng quê, ông ta thỉnh cầu vị tướng quân này nói cho Lưu Bang biết một tiếng, nói mình có việc quan trọng muốn tấu lên Hoàng đế, lập tức thuyết phục Lưu Bang, yêu cầu định đô ở bên trong quan, không nên định đô ở Lạc Dương, đưa ra chiến lược bóp cổ họng thiên hạ đả kích nước An ở sau lưng ông ta, sau đó Trương Lương lại đưa ra đề nghị giống như ông ta, kết quả là Lưu Bang lập tức nghe theo phân phó, hơn nữa còn ban cho họ Lưu, giữ Lưu Kính ở lại bên người.
Sau đó, Lưu Bang muốn xuất binh đánh Hung Nô, cố ý phái sứ thần đi kiểm tra, Mạo Đốn hạ lệnh ẩn giấu binh lính cường tráng có thể chiến đấu trâu ngựa béo tốt, chỉ lộ ra những binh lính như gần đất xa trời cùng súc vật già yếu, khiến cho các sứ thần sau khi trở về đều cảm thấy có thể xuất chiến.
Duy chỉ có Lưu Kính sau khi xem qua đã nói với Cao Hoàng đế. "Hai nước giằng co, bình thường đều sẽ thông qua vũ lực để uy hiếp đối phương, hiện giờ Mạo Đốn chủ động yếu thế, nhất định là cố ý dụ dỗ chúng ta xuất kích, nếu đi sẽ chắc chắn trúng mai phục."
Cao Hoàng đế giận dữ mắng: "Đồ nhát gan nước Tề!”
Sau đó Lưu Kính bị đánh vào lao ngục, Cao Hoàng đế lập tức xuất chinh, còn chuyện sau này cũng không cần phải nói nhiều, cũng may Cao Hoàng đế không phải là Viên Thiệu, ông ta bại trận trở về, nhanh chóng phóng thích Lưu Kính, phong làm hầu, còn nhiều lần đích thân xin lỗi.
Sự thật đã chứng minh, ba người Lưu Hằng, Trần Bình, Lưu Kính ngồi cùng một chỗ, Lưu Trường cũng chỉ còn phần việc hô "đúng đúng" mà thôi.
Ba người trước sau nói ra suy nghĩ của mình, nhằm vào đề xuất ban đầu của Trần Bình, a, là đề nghị đơn sơ của Lưu Trường, bọn họ làm ra rất nhiều thay đổi, trước tiên đặc xá cho quan nô trên bốn mươi lăm tuổi làm thứ dân, sau đó từng bước thông qua luật mới, quy định ra tịch mới, sau đó chính là nghĩ biện pháp cung cấp, bảo đảm sinh hoạt cho những người chủ động thoát ly hoặc đổi tịch, đương nhiên còn có luật pháp xử lý đối với hào tộc không nghe lời.
Ba người nhất trí cho rằng, chuyện này nên làm từ trên xuống dưới, trước tiên bắt đầu từ chỗ Hoàng đế, như thế mới có thể làm cho những người còn lại tin phục, về phần bên phía quan lại, vấn đề ngược lại không lớn, toàn bộ đều có thể dựa theo tước vị mà làm ra quy định hợp lý, không phải tước vị là dùng để làm chuyện này hay sao?
Lưu Trường kích động gật đầu, nếu lấy Tứ ca làm hữu tướng, lấy Trần Bình làm tả tướng, lấy Lưu Kính làm ngự sử, lấy sư phụ làm Thái úy, thực lực của lớp Tam công này đại khái sẽ đứng đầu thiên hạ.
Lưu Trường thật đúng là có tâm tư muốn lưu Tứ ca lại, chỉ là phía nam cũng thiếu một chư hầu vương thông minh tháo vát, lão gia hỏa Triệu Đà kia cũng không dễ đối phó a, hạng người giống Như Ý sẽ dễ dàng bị chơi chết, huống chi phương nam có bốn nước, về sau còn chuẩn bị tiếp tục xuôi nam, Tứ ca tọa trấn ở Nam bộ sẽ tuyệt đối càng thêm thích hợp.
Về phần Trần Bình vẫn phải an dưỡng thân thể thật tốt, Đại Hán không thể thiếu ông ta, nếu không có Trần Bình, sau này người nào chịu tới cõng nồi đen vậy?
Sau khi thương lượng hơn nửa canh giờ, Lưu Trường mới cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
“A phụ!”
"A phụ!!"
Lưu Trường vừa mới đi ra khỏi điện Hậu Đức, đã nhìn thấy Lưu An vô cùng kích động đứng đấy, Lưu An nhìn thấy phụ thân mình đi ra, hắn cũng lập tức tiến lên, trực tiếp nắm lấy ống tay áo của y, dùng sức kéo ra ngoài, thế nhưng Lưu Trường cũng chỉ bất động không nhúc nhích, Lưu An muốn kéo a phụ hắn, chỉ sợ còn phải chờ thêm nhiều năm nữa. Lưu Trường chỉ hơi dùng sức, Lưu An đã bị kéo đến bên người y, Lưu Trường ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm hai mắt hắn.
"Gây họa rồi?"
“Không có!” Lưu An đáp.
"A phụ, xin ngài đi theo con một chút! Con có thứ này cho ngài xem!”
Lưu Trường chưa từng thấy được bộ dáng kích động của con trai mình như vậy, y có chút hồ nghi nhìn Lưu An, cuối cùng vẫn nói: "Nếu ngươi lại chuẩn bị đưa ra sách gì đó cho trẫm xem... Trẫm không đi.”
"Không phải sách! Chắc chắn không phải sách! A phụ nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ rất kinh ngạc!”
Lưu Trường bất đắc dĩ, chỉ biết xoa xoa bụng, cuối cùng quyết định đi với thằng nhãi ranh này xem một chút, khi bọn họ đi tới cửa Hoàng cung, Trần Đào vậy mà đang chờ ở chỗ này, Lưu Trường cũng sửng sốt, cười nói: "Trong đám đại thần của trẫm, khanh không thích đến bái kiến trẫm nhất, trẫm còn thiếu chút nữa quên luôn còn có một đại thần như khanh!”
Trần Đào hành lễ bái kiến, cười nói: "Bệ hạ bận rộn vì quốc sự, thần lại rảnh rang vô công dồi nghề, sao dám quấy rầy cho được?”
“Ha ha ha, khanh nói rất đúng!”
Lưu An cười nói: "Trọng phụ thật sự là đại tài, hiền nhân của Mặc gia... A phụ biết dùng người tài không hề thua đại phụ, hiền tài như vậy, xưa kia a phụ làm sao có thể phát hiện và trọng dụng ngài ấy vậy?”
"Ừm... chủ yếu chính là dựa vào tiều phu xung quanh Trường An, được rồi, chuyện của người lớn, ngươi cũng không nên hỏi nhiều, ngươi gọi trẫm tới đây, chẳng lẽ chỉ là vì gặp Trần Đào?”
"Tiều phu??" Lưu An tò mò nhìn Trần Đào, nói: "Thì ra trọng phụ là phát tài từ tiều phu, quả nhiên là một nhã sự.” Ý nghĩa là chuyện phong nhã, thường chỉ các hoạt động liên quan đến đàn, cờ vua, sách, tranh. Xuất phát từ "Tùy viên thi ngữ".
Trần Đào hắng giọng, "Khụ khụ, cũng không tính là nhã sự gì, bệ hạ, lần này mời ngài đến đây, là muốn để ngài xem một thứ, thứ này do Thái tử tự mình nghiên cứu ra.”
Ba người ngồi trên xe ngựa, Trần Đào vốn muốn nói chi tiết hơn một chút, nhưng Lưu An lại không cho, hắn cố ý muốn phụ thân mình tận mắt nhìn, Trần Đào cũng cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy Lưu Trường cũng không phản đối, cho nên hắn cũng không tiện nói thêm gì, bọn họ cứ một đường như vậy... đi tới chỗ cũ của Thượng Phương, bên cạnh một dòng suối chảy róc rách, nhìn căn phòng quen thuộc kia, Lưu Trường cũng có chút xuất thần, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Lưu An.
Có thể thấy được, đây không phải là lần đầu tiên Lưu An tới nơi này.
Xuống xe ngựa, hắn lập tức hít sâu một hơi, cảm thụ được mùi thơm kia, "A phụ à, mỗi lần tới nơi này, con đều cảm thấy thể xác và tinh thần cực kỳ thoải mái.”
"Ta cũng không thích nơi này... Cũng bởi vì đã từng tới nơi này một lần, làm ra một phiền toái thật lớn..."
"A phụ cũng từng tới nơi này?"
"Ha ha.... Nói đi, muốn cho trẫm xem cái gì?”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com