Lưu An lôi kéo phụ thân mình đi đến bên bờ sông, Lưu Trường vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một cỗ máy khổng lồ sừng sững ở trước mặt mình, khi nhìn thấy cỗ máy này, y lập tức sửng sốt, vội vàng đi lên phía trước, nhìn phụ thân mình sắp sảy chân rơi xuống nước, Lưu An đang muốn mở miệng nhắc nhở a phụ chú ý an toàn, nào ngờ Lưu Trường đã trực tiếp nhảy phốc vào trong dòng nước, mà độ sâu nơi này cũng chưa đến thắt lưng y... Lưu Trường càng không nhúc nhích, bắt đầu mò mẫm cỗ máy trước mặt.
"Đây là guồng quay tơ do ta làm... Bây giờ có thể lợi dụng sức nước sao???”
Lưu Trường trợn tròn hai mắt, y nhanh chóng hiểu được tác dụng và cấu tạo của cỗ máy này, mà Lưu An cũng không hề có chút kinh ngạc nào, hắn đắc ý khoe khoang: "A phụ từng nói, Tiên nhân có thể chuyển gió, nước, lửa, sét để sử dụng cho mục đích của bản thân... Không biết đây có phải là thuật thần tiên mà ngài từng nói hay không?”
Lưu Trường cực kỳ khó tin đưa mắt nhìn hắn, "Ngươi làm ra thứ này ư?”
Lưu An nhìn thoáng qua Trần Đào, sau khi chần chừ một hồi mới nói: "Là do Thượng Phương làm ra.”
"Thế nhưng Thái tử tương trợ rất nhiều. Nếu như không có ngài ấy, chúng thần chắc chắn cũng không thể chế tạo ra được cỗ máy này.” Trần Đào cười ha hả nói.
"Được rồi! Được rồi! Trẫm thật sự đã quá coi thường Thượng Phương, quá coi thường các khanh rồi!!”
Lưu Trường vui vẻ nói, nếu như thứ này không xuất hiện, y thật sự sẽ buông bỏ Thượng Phương, mấy năm nay y đã không ngừng đề cao địa vị của thợ thủ công, nhưng Thượng Phương lại không hề mang đến cho y một chút vui mừng nào, hơn nữa ngày thường y vốn đầu tắt mặt tối, cũng dần dần buông bỏ ham mê với đồ mới, thế nhưng tin mừng ngày hôm nay lại làm cho Lưu Trường có lòng tin đối với Thượng Phương một lần nữa.
"Rất tốt, như thế này đi... Sau này các khanh muốn làm cái gì, muốn bao nhiêu tiền tài, đều có thể báo cho trẫm biết, trẫm tuyệt đối sẽ không keo kiệt, tất cả thợ thủ công tham dự nghiên cứu và phát triển, chế tác ra cỗ máy này, đều ban thưởng bách kim, thăng hai tước!”
“Thần bái tạ đại vương !!!.” Trần Đào khom người làm một đại lễ thật lớn, Lưu Trường cười ha hả đỡ hắn dậy, Lưu An lại thừa dịp rèn thép khi còn nóng, vội vàng tiến lên, "A phụ? Còn con thì sao? Con cũng phải được thăng hai tước đó chứ?”
“Ngươi đã là Thái tử, còn thăng tước gì nữa?!" Lưu Trường nói
Lưu An đáp: "Thăng một cấp là Hoàng đế, rồi thăng thêm một cấp chính là Thái Thượng hoàng.”
"Ta đánh chết thằng nhãi ranh ngươi..." Lưu Trường cởi giày ra, Lưu An thì cười lớn nhanh trốn.
Trần Đào cực kỳ nghiêm túc giới thiệu cho Lưu Trường biết tác dụng của cỗ máy này, cỗ máy này được chế tạo dựa theo guồng quay tơ của Lưu Trường, vào đầu thời Hán, đã có rất nhiều thiết bị lợi dụng thủy lực đơn sơ, chẳng hạn như cuối thời Hán đã có thợ thủ công làm đồ chơi lợi dụng sức nước để nịnh nọt Hoàng đế. Cối đá giã gạo bằng sức nước đã xuất hiện... Sự phát triển không hề tụt hậu như những người đời sau nghĩ.
Mà thủy lực thay thế nhân lực, hiệu suất lại đề cao gấp nhiều lần, điều này làm cho Lưu Trường cực kỳ hài lòng, không khỏi gật đầu.
"A phụ, sau này chúng ta sẽ nắm giữ lửa, điều khiển nước... Đây mới là phương pháp thần tiên thật sự!”
"A, đồng thời khống chế cả lửa và nước, đó thật sự là phương pháp thần tiên chân chính." Lưu Trường nói xong, Trần Đào lại không ngừng nói mấy lời tâng bốc Thái tử, mấy năm nay, Lưu An càng ngày càng thân mật với các đại thần Thượng Phương, thậm chí còn nhiều lần tham dự thiết kế và nghiên cứu rất nhiều máy móc, tuy nói mới chỉ có một chiếc thành công, còn những thứ khác đều đã thất bại, nhưng Trần Đào cho rằng, Thái tử nghiên cứu học vấn Mặc gia đã vượt qua đám Tề Mặc lúc trước.
Nhìn Lưu An vui mừng nhảy nhót, Lưu Trường lại chợt nhíu mày, cái thằng này tương lai làm Hoàng đế, sẽ không cả ngày trầm mê trong chuyện này, không thèm xử lý chính vụ cho tốt chứ?
Lưu Trường trở về Hoàng cung, chính thức hạ lệnh ban thưởng cho thợ thủ công, cũng lập tức triệu kiến Lưu Hằng, chuẩn bị để Tứ ca cùng mình đến xem cỗ máy móc mới này, bên phía nước Nam ít người, nhưng tác dụng của thứ này ở phương nam còn lớn hơn so với phương bắc đó.
Lưu Hằng bước nhanh về phía điện Hậu Đức, lúc ở điện Trường Tín xoay người một cái, lại suýt nữa đụng vào người một tên hầu cận.
Tên hầu cận kia né tránh không kịp, ngã sấp trên mặt đất, cả người đều bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Lưu Hằng cũng không có tâm tư chấp nhặt với tên hầu cận này, hắn phất phất tay, để cho tên kia rời đi, ngay khi tên cận vệ kia xoay người chuẩn bị vòng đi, Lưu Hằng lại phát hiện, sau lưng cái thằng này vậy mà lộ ra một cái lỗ lớn, bên trong chính là da thịt trắng như tuyết, Lưu Hằng lập tức gọi hắn lại, tên hầu cận kia cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn Lưu Hằng.
Tên hầu cận này mặt mày thanh tú, bộ dáng sợ hãi càng nhìn kỹ càng động lòng người, Lưu Hằng quan sát thật kỹ hồi lâu, hỏi: "Tên ngươi là gì?”
"Hoàng Đầu lang - Đặng Thông bái kiến Ngô vương."
"Ồ... Thông, tên không tệ.”
"Cho nên, Tứ ca có một giấc mộng, mơ thấy huynh đang ngồi thuyền du ngoạn chân trời, có một tên Hoàng Đầu lang đẩy ngài lên trời, mà trên xiêm y của người trong mộng kia có một cái lỗ… Sau đó huynh thấy được một Hoàng Đầu lang ở trong Hoàng cung, trên xiêm y cũng vừa vặn có một cái lỗ, tên hắn là Đặng Thông, đồng thời vì điềm báo trong mộng, huynh còn muốn mang hắn đi hay sao?”
Nhìn ánh mắt cực kỳ phức tạp của Lưu Trường, gương mặt Lưu Hằng đỏ lên, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt, gật đầu, "Đúng vậy, ý huynh chính là như thế.”
"A... Tứ ca có muốn ghi vào sách sử hay không?”
"Chuyện này... hay là đừng truyền bá ra bên ngoài, miễn cho có tiểu nhân gièm pha ở chỗ a mẫu..."
"Đệ biết rồi, lần sau khi biên soạn chuyện xưa, nhớ rõ cần phải biên soạn đơn giản một chút, đừng mới nhúc nhích một tí đã phóng lên tận mây xanh!"
Lưu Trường bất đắc dĩ lắc đầu, lại viết chiếu lệnh, điều Hoàng Đầu lang Đặng Thông đảm nhiệm hầu cận bên người Lưu Hằng.
Vẻ mặt Tứ ca cực kỳ bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên đã bại lộ hoàn toàn nội tâm của hắn, Lưu Trường chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ tâm đen của những huynh đệ này, y bảo Trần Đào mang Lưu Hằng đi xem cỗ máy mới kia, còn mình thì mang vẻ mặt buồn bực đi vào trong nội điện, Tào Xu đang cực kỳ thuần thục thay y phục cho Lưu Bột, Lưu Bột nhìn thấy Lưu Trường đến, nhanh chóng vươn hai tay, dùng sức khua khua về phía y, "A phụ! A phụ!”
"Ài ! "
Lưu Trường cười tủm tỉm ôm nó lên, tựa đầu cọ cọ ở bên trên phần bụng có nó, phát ra từng tiếng phốc phốc, tiểu tử kia cười giòn đến mức ngửa ra sau, Bột khác biệt hoàn toàn với ca ca của nó, đại khái là bởi vì từ nhỏ đã được Tào Xu nuôi lớn, tính cách của Bột cực kỳ nhu thuận, vô cùng thành thật, hoàn toàn trái ngược so với An. An thoạt nhìn bề ngoài rất nhu thuận, trên thực tế là ý nghĩ xấu đầy bụng, bình thường có vẻ rất lười chú tâm một việc, nhưng khi đã chơi thì không hề sợ mưa rơi, mặc dù tuổi không lớn, nhưng đã là người đứng sau một thế hệ quần hiền mới của Trường An.
Tuy ít khi bị Đình Úy bắt được, nhưng mỗi lần đám quần hiền mới gây loạn, đều do hắn ở phía sau sai khiến, sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và Lưu Trường chính là, Lưu Trường đích thân mang theo người đi làm chuyện xấu, mà hắn thì đứng ở sau lưng chỉ điểm người khác làm, hoàn toàn là một tiểu Lưu Trường phiên bản nâng cấp.
Nhưng Lưu Bố thì khác, nó thật sự rất ngoan, cực kỳ gần người thân và nhút nhát, không kế thừa chứng xã giao kinh khủng của nhà họ Lưu, ngày thường cũng không dám ra ngoài, chỉ thích bám víu bên cạnh trưởng bối... Đáng tiếc bộ thân thể này của nó, Lưu Bột vừa mới lảo đảo tập đi, thoạt nhìn đã lớn hơn nhiều so với y lúc cùng độ tuổi, vừa cao vừa cường tráng.
Lúc Tào Xu mặc y phục cho nó, đã có chút không thể giữ chặt được nó nữa, Phàn Khanh cũng không thể bế được nó quá lâu, chỉ có mỗi Lưu Trường là có thể bế nó nửa canh giờ, nhưng cũng sẽ không cảm thấy đau nhức.
Lưu Trường ngược lại rất thích thằng nhãi ranh nhu thuận này, mà gia hỏa này cũng quấn y như keo vậy, không giống với thằng nhãi ranh Lưu An, tiểu tử này nhìn thấy Lưu Trường sẽ rất vui vẻ, thậm chí còn vụng trộm bốc thịt chạy đến chỗ y, nói là đưa thịt cho a phụ, Lưu Trường rất vui vẻ, ôm hôn nó không thôi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com