Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640: Kẻ Nào Dám Buông Lời Gièm Pha

Chương 640: Kẻ nào dám buông lời gièm pha

Đây mới gọi là nhi tử này, chứ cái thằng ranh Lưu An kia là gì đây? Nhìn thấy mình vậy mà còn giữ thức ăn như giữ vàng bạc! !

Tào Xu cười nhìn hai cha con bọn họ, Tào Xu không hề xa lánh khi đối mặt với vị "thứ tử" này, cũng không có bất kỳ ý định hãm hại nào, Lưu An thuở nhỏ đã thân cận với Lữ hậu, có thể xem như là lớn lên bên cạnh bà, mà Lưu Bột lại lớn lên bên cạnh Tào Xu, bản thân Phàn Khanh vẫn còn là một đứa trẻ, nàng hoàn toàn không biết cách chăm sóc em bé, cho nên một khi Bột khóc, nàng sẽ khóc càng thêm lợi hại hơn, Tào Xu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành một trai một gái này.

Ngày thường, số lần nó gọi Tào Xu là a mẫu còn nhiều hơn cả gọi Phàn Khanh.

Tào Xu cũng hoàn toàn đối xử với nó như con ruột của mình, thậm chí thái độ còn tốt hơn với An, chuyện này có chút giống như thái độ của Lữ hậu đối với Lưu Trường, An làm con trai trưởng, yêu cầu của Tào Xu đối với hắn luôn rất cao, chờ mong cũng lớn hơn, bởi vậy sẽ không quá thân cận với hắn, sợ sẽ khiến hắn hư hỏng, nhưng đối với Bột thì khác, nàng tìm mọi cách thân cận với nó.

Kỳ thật đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của gia đình ở xã hội cổ đại, trong thời kỳ này, bởi vì con trai trưởng phải gánh vác nhiều thứ hơn, bởi vậy gia đình thường thường khá là thiên vị đối với con út, ở Đại Hán, cuộc sống của thứ tử chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với trưởng tử, khi trưởng tử tiếp nhận các loại giáo dục cao cấp, thứ tử chỉ cần ăn chơi là đủ rồi.

Đương nhiên cũng không thể xem Bột như thứ tử đơn giản, đại mẫu bên ngoại của nó là muội muội ruột của Thái hậu, đại phụ bên ngoại của nó là Vũ Dương Vũ hầu đứng thứ năm trong công thần khai quốc. Ai dám coi nó là thứ tử mà khi nhục, chắc hẳn đều là loại người chê mình sống quá lâu, huống chi trong gia đình của Thiên tử, sự khác biệt giữa con chính con thứ cũng không phải quá lớn, con trai của Hoàng đế, cho dù do nô tỳ sinh ra, chỉ cần không đi chết thì đều có thể giành được một vương vị.

Sau khi giao Bột cho cung nữ, Lưu Trường lúc này mới bảo Tào Xu thay y phục cho mình, Tào Xu nói: "Mấy ngày nay An luôn chạy ra ngoài thành... Ngài phải hỏi nó xem đang làm cái gì vậy..."

"Ha ha ha, không cần lo lắng, thằng trẻ ranh nhà ta đang làm guồng quay tơ! Giống như trẫm đó!”

Tào Xu lườm y một cái, hỏi: "Sao nó và Thượng Phương lại thân cận như vậy?”

"Thân cận cũng không có gì đáng ngại... Hiện giờ Đại Hán cường thịnh như thế, chẳng lẽ không có Thượng Phương góp sức hay sao? Nếu không phải do Thượng Phương làm ra được những cỗ máy kia, sẽ không có Đại Hán như bây giờ.”

Lưu Trường nói thêm vài câu, lúc này mới nhắc đến Tứ ca, "Trẫm rốt cuộc cũng thấy rõ, chỉ cần là con trai của a phụ, bất kể là ngu ngốc, là thông tuệ, là khoan dung, khiếp đảm, chỉ cần là người thì nhất định sẽ có một tật xấu! A phụ có tám người con trai! Tám người a, ngoại trừ trẫm và Như Ý, những người khác đều là như vậy! Không có một chút ngoại lệ nào! Ngay cả trọng phụ của trẫm cũng không có chút khác biệt!”

Tào Xu trái lại cực kỳ bình tĩnh, giống như các phi tử của những vương hầu này, thật ra vẫn cực kỳ khoan dung đối với các hầu cận, đầu tiên, bọn họ không thể nào gây ảnh hưởng đến địa vị của mình, không có khả năng bị sắc phong làm hậu, thứ hai, bọn họ không thể sinh con, không thể ảnh hưởng đến địa vị và lợi ích của con trai mình, bởi vậy, chuyện chung đụng hầu cận sẽ dễ được tiếp nhận hơn so với việc hú hí với mỹ nhân ở bên ngoài.

"Tin đồn cũng không thể coi là thật... Giống như bệ hạ, mỗi lần thiếp ở chung với các phi tử của Thái Thượng hoàng, các nàng đều sẽ không kìm được hỏi thiếp, hỏi rốt cuộc ngài yêu Giả Nghị hay là Trương Bất Nghi.”

"A???"

Lưu Trường giật nảy mình nhìn Tào Xu, Tào Xu thì bất đắc dĩ nói: "Mỗi lần bệ hạ gặp bọn họ đều thích ôm vai bá cổ, trong những người này, lại là hai người Giả Nghị cùng Trương Bất Nghi tuấn mỹ nhất, bọn họ còn trẻ tuổi, một người đảm nhiệm chức Tam công, một người hiện tại đang làm quốc tướng... Huống chi, các huynh đệ của ngài đều như vậy..."

Lưu Trường cực kỳ sợ hãi cao giọng nói, "Là kẻ nào dám buông lời gièm pha??”

"Mọi người đều nói như vậy... Bệ hạ yên tâm đi, thiếp sẽ làm rõ giúp ngài.”

"Ài... Trẫm bị đám người này bôi bác thanh danh a.”

"Đúng rồi, Như Ý thì sao? Bên phía Như Ý có tin đồn như vậy hay không?” Lưu Trường bỗng nhiên bày ra vẻ mặt kỳ quái, tò mò hỏi.

"Có, ai cũng nói chàng cùng Như Ý tranh đoạt Giả Nghị, cho nên mới cãi nhau."

"Trẫm hơn chó Như... kia!! Đám tiểu nhân bịa đặt sinh sự này!!!”

Lưu Trường tức giận ngay cả cơm cũng không thèm ăn quá nhiều, đợi đến buổi tối, Lưu Chương tới tìm y, bẩm báo những tin tình báo trọng yếu.

"Người Hung Nô đã giao chiến rồi sao??" Lưu Trường nhìn tin tức từ bên phía Tây Vực truyền đến, hỏi: "Có biết tình hình chiến đấu cụ thể không?”

"Bệ hạ, tất cả tình hình chiến đấu đã được ghi lại trong tay ngài. Thế nhưng vì khoảng cách quá xa, cho nên người chúng ta phái tới cũng không thể tìm hiểu được quá nhiều tin tức, nhưng có một điểm chính là gần như toàn bộ người Hung Nô ở Tây Vực đều đi về phía nam, ngay cả bộ tộc cùng dê bò cũng đồng loạt rút đi, xem ra là người Hung Nô đã giành được thắng lợi, từ tốc độ tiến lên của bọn chúng mà xem, có lẽ là đại thắng.”

"Người Hung Nô vốn rất thiện chiến, cái thằng Kê Chúc kia cũng không phải là người tầm thường, có thể giành chiến thắng cũng không đáng kinh ngạc, chỉ là... làm sao bọn chúng có thể giành chiến thắng nhanh như vậy???”

"Có thể tìm hiểu được vị trí cụ thể của bọn chúng không?" Lưu Trường hỏi.

"Chuyện này... thần sẽ cử người đi tìm hiểu.”

Lưu Trường trầm tư một lát, hỏi: "Khanh nói xem, nếu trẫm phái sứ giả tới Hung Nô, có phải là sẽ có thể tìm hiểu tình huống cụ thể hơn hay không?”

Lưu Chương có chút khó xử, "Bệ hạ... Lúc trước Hung Nô phái sứ giả đến nghị hòa, kết quả Thái úy phái người đi theo sứ thần của người ta, cuối cùng đã diệt luôn sào huyệt của Kê Chúc. Bây giờ chúng ta phái sứ giả, chỉ sợ... có chút không ổn.”

Lưu Trường thật sự rất tò mò, người Hung Nô rốt cuộc gặp phải cái gì, tình huống bên kia như thế nào? Chuyện này có lợi cho Đại Hán hay không?

"Bệ hạ, thần lại phái người đi tìm hiểu, tranh thủ làm rõ ràng mọi chuyện trong năm nay."

"Không cần vội vàng... Đừng trả giá bằng mạng người, được chứ?”

“Vâng!” Lưu Chương lại lấy ra một tấu chương, "Bệ hạ, đây là tin từ bên phía nước Điền... Hiện giờ nhân thủ của chúng ta ở quốc gia này càng ngày càng nhiều."

“Quân phong của nước Điền đã xuất binh rồi sao? Không tệ... hai bút cùng vẽ a..." Lưu Trường nghiêm túc xem xong, lập tức thu những thứ này lại, "Làm không tệ, trẫm muốn hạ lệnh đặc xá cho một nhóm quan nô lớn tuổi, những người này hiện giờ đã khó có thể cam đoan một ngày ba bữa, sau khi đặc xá chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn, quốc khố còn phải nuôi bọn họ, như vậy đi, khanh cứ thu một bộ phận trong những người này, sắp đặt bọn họ đến các nơi, mở quán ăn kinh doanh thứ gì đó, để bọn họ tìm hiểu tin tức cho khanh, thế nhưng không được điều động đến chỗ quá xa... Coi như là giảm bớt một chút áp lực cho quốc khố.”

“Vâng!”

"Mặt khác, chuyện các khanh chuẩn bị âm thầm chiêu mộ Tú Y từ trong quan nô tư nô, có thể thoáng truyền ra một ít..."

Lưu Chương sửng sốt, "Sao lại làm như vậy ạ? Nếu những Tú Y riêng này bị người ta phát hiện... Vậy sẽ gần như không còn tác dụng gì nữa?”

“Cứ làm theo lời trẫm nói là được!”

"Vâng."

Bình Luận (0)
Comment