Phân phó xong mọi việc, Lưu Chương đang muốn rời đi, Lưu Trường đã gọi hắn quay lại.
Y có chút tò mò hỏi; "Đúng rồi, bên cạnh khanh có hầu cận mà mình khá là sủng ái hay không?'
Lưu Chương sửng sốt, sau đó dứt khoát gật đầu, "Đương nhiên là có, không biết bệ hạ có phân phó gì?"
"A, không có gì, khanh có thể đi được rồi."
Lưu Trường đặc xá cho những người tròn bốn mươi lăm tuổi trong quan nô, lại nói tiếp, vốn không nhiều người trong quan nô có thể sống đến cái tuổi này, đây là lần đầu tiên kể từ khi Đại Hán khai quốc tới nay, rất nhiều quáng nô, mã nô được đặc xá làm thứ dân, chuyện này dường như đã khiến tất cả các quan nô thấy được chút hy vọng, chắc là chỉ cần cố gắng sống đến bốn mươi lăm tuổi là có thể nhìn thấy tự do chứ?
Chuyện này cũng có thể xem là mở ra một tiền lệ cho Đại Hán, chẳng qua người phản đối cũng đếm không xuể.
Bệ hạ hôm nay tuy chỉ mới xuống tay với quan nô, nhưng tất cả mọi người đều có thể đoán được, đây chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu, kế tiếp, triều đình chắc chắn sẽ nhắm vào tư nô, mà chuyện này lại đụng chạm lợi ích của đám quyền quý, hơn nữa còn đến mức độ không thể hòa giải.
Trong lịch sử, người đầu tiên tạo nên tiền lệ này chính là Lưu Hằng, không lâu sau khi hắn lên nắm quyền, đã lục tục đặc xá cho quan nô, hạn chế tư nô, làm ra không ít chuyện.
Thời điểm đến Kỳ thánh, Lưu Khải hắn cũng đã đặc xá một lần, thế nhưng sau này lại không còn nữa, bắt đầu từ con trai hắn, phong cách tích nô trái lại càng ngày càng có xu hướng tăng mạnh, cho đến khi vị "Thái tử người loạn nhà ta" không muốn tiết lộ tên tuổi lên ngôi, có đại thần tấu lên hắn, nói quan nô nhàn rỗi không có việc gì làm ở trong triều đình hiện giờ đã có hơn mười vạn người.
- Giải thích câu "Thái tử người loạn nhà ta" là câu nói của Hán Tuyên Đế về Thái tử của mình. Ông biết rõ Thái tử không thể lên ngôi, những vẫn đưa ra quyết định như vậy, dẫn đến vương triều Tây Hán cường đại nhanh chóng sụp đổ. Hết giải thích.
Sau đó, đến vị Hoàng đế "Đoạn tụ chi phích" không muốn tiết lộ tên tuổi kia lên ngôi, hắn chú ý tới tình huống tích nô trong thiên hạ đã nghiêm trọng đến mức không thể ngăn chặn, cho nên mới lập tức hạ lệnh, muốn hạn chế số lượng tư nô mà các quyền quý trong thiên hạ có được.
- Giải thích câu "Đoạn tụ chi phích", đây là một thành ngữ Trung Quốc, nói về câu chuyện giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền, hiện tại cũng chỉ hành vi đồng tính của nam tử. Hết giải thích.
Suy nghĩ của Lưu Hằng rất hay, đáng tiếc là ý nghĩ của hắn lại không được đám con cháu kế thừa, cũng chỉ có con ruột coi trọng hắn, cố gắng làm bộ một phen, đến thời cháu ruột đã bắt đầu hoàn toàn không để ý đến hắn nữa, đương nhiên, đứa cháu ruột này cũng là văn trị võ công, ở các phương diện đều có được thành tựu to lớn, quy củ cùng truyền thống của rất nhiều triều đại trong tương lai đều xuất phát từ đứa cháu ruột của vị Tứ ca này, chỉ nói riêng về chiến tích khi còn tại vị, chỉ sợ toàn bộ Đại Hán cũng không người nào có thể sánh với hắn.
- Giải thích câu "Văn trị võ công" là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là ẩn dụ chính trị và quân sự. Xuất phát từ "Lễ ký tế pháp". Hết giải thích.
Không chỉ có Đại Hán, mà nhìn ra toàn bộ Hoa Hạ, người có thể sánh với chiến tích của hắn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng qua hắn không tiết kiệm thân dân như vậy mà thôi, đương nhiên chiến tích của hắn cũng không thể tách khỏi a phụ cùng đại phụ hắn, thậm chí là Cao hậu và Cao Hoàng đế, có thể nói, dưới mấy thế hệ Đại Hán tích lũy, đến trong tay hắn mới bộc phát ra lực lượng chân chính.
Ngày đầu tiên Lưu Trường mở ra tiền lệ này, đám huân quý Trường An gần như là sôi trào.
Bọn họ đua nhau hỏi, đây rốt cuộc là chủ ý của kẻ nào?
Nếu đã hỏi người nào sẽ cõng nồi, vậy Nồi hầu đương nhiên là nhân tuyển càng thêm thích hợp, nếu đã không biết kẻ nào ngu ngốc đề xuất chuyện này, vậy chắc chắn chính là Trần Bình!!
Tựa như khi người đời sau tìm hiểu lịch sử Hán sơ, không biết con trai của Lưu Doanh bị người nào hạ lệnh tru sát, nhưng nếu không tìm được hung thủ, vậy chắc chắn chính là Trần Bình!!
Cả Trường An nghị luận sôi nổi, các đại thần chỉ trích lẫn nhau, bọn họ vì không dám trêu chọc Trần Bình, cho nên chỉ còn cách chĩa mũi nhọn về phía người phụ trách trực tiếp là Lưu Kính, Lưu Kính cũng không hề e ngại bọn họ chút nào, dùng cương đánh cương, điện Hậu Đức của Lưu Trường lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu đại thần đến đây muốn bái kiến y.
Nhưng Lưu Trường cũng không thèm tiếp kiến, duy chỉ có người cấp bậc Tam công mới may mắn được diện kiến y một lần.
"Sao bệ hạ lại làm như thế?? Sao ngài lại không cho thần biết?” Chu Xương rất tức giận, ông ta cảm thấy mình lại bị Thiên tử ngó lơ, mấy năm nay, Chu Xương cần cù khẩn thiết làm việc cho Lưu Trường, tự cho rằng mình là trọng thần tâm phúc của y, thế nhưng mỗi lần Lưu Trường muốn làm chuyện gì đó, đều sẽ theo bản năng bỏ qua ông ta để chấp hành, điều này làm cho Chu Xương cực kỳ bất mãn.
“Thần đảm nhiệm quốc tướng tới nay, chưa từng phụ kỳ vọng của bệ hạ. Thần hết lòng khuyên can bệ hạ, ngài lại không hề nghe theo, thế nhưng tên Lục Giả kia chỉ nói đôi câu vài lời, bệ hạ đã lập tức đồng ý.”
"Phàm là có đại sự, bệ hạ luôn muốn thương lượng với đám người Trần Bình, Lưu Kính, chưa bao giờ tìm tới thần..."
"Nếu bệ hạ đã coi khinh thần như vậy, sao không để Lục Cổ Lưu Kính làm quốc tướng? Thần có tuổi rồi, xin được cáo lão hồi hương!!!”
Chu Xương cực kỳ bi phẫn, mà Lưu Trường thì như thế nào, y giống như là ngoại tình bị bắt tại trận, có chút luống cuống tay chân, "Chu tướng à… Khanh lặn lội đường xa cũng đã rất mệt mỏi, trẫm làm sao có thể để khanh tham dự chuyện này được? Huống chi, chuyện này cũng không dễ làm a..."
“Bệ hạ !!!.” Trương Bất Nghi cũng mở miệng, hắn cũng cảm thấy rất ấm ức, "Ngài không tìm Chu Xương, đó là đúng... Nhưng vì sao ngài lại không gọi thần tới? Thần vậy mà cũng không hề biết chuyện này!!”
Nhìn thấy Trương Bất Nghi, Lưu Trường không kìm được nhớ tới những lời nói của Tào Xu, y nghiêm túc đánh giá một lúc, nếu nói thật, ngày thường tên phản cốt này rất dễ nhìn, ngược lại nếu như bỏ qua diện mạo bên ngoài của hắn, bộ dáng thật đúng là rất đẹp a!
Dù sao cũng là con trai của mỹ nhân đệ nhất Đại Hán a... Trương Lương là mỹ nam tử nổi danh đứng đầu Đại Hán, được Cao Hoàng đế cực kỳ yêu thích, đương nhiên loại yêu thích này cũng không phải là như hầu cận vậy, so với tướng mạo, Cao Hoàng đế lại càng yêu tài hoa của ông ta.
"Dựa vào cái gì mà cần phải cho ngươi biết vậy! Ngươi cút sang một bên cho trẫm!” Lưu Trường đối với Trương Bất Nghi cũng không hề có chút khách khí nào, trực tiếp mở miệng chửi rủa.
Chu Xương thở dài một tiếng, thực ra từ thái độ của bệ hạ đối với hai người là đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ, Trương Bất Nghi mới là tâm phúc đáng tin, vốn không cần tốn nước bọt giải thích với hắn làm gì... Triệu Bình là người bình tĩnh nhất, ông ta cũng đã sớm biết được chuyện này, lúc trước Trần Bình tấu lên, ông cũng có mặt ở đây, thế nhưng ông ta nhìn thấy bộ dáng của hai người này, cũng không dám nói thêm lời gì nữa, bằng không để cho người khác cho rằng mình đang khoe khoang.
Lưu Trường chỉ nhếch miệng cười, lập tức lôi kéo Chu Xương ngồi xuống.
"Chu tướng à... Trẫm mặc dù đã hạ lệnh, nhưng quần thần phản đối rất kịch liệt, phải làm như thế nào đây?”
Chu Xương xụ mặt nói, "Sao bệ hạ không hỏi đám người Lục Giả Lưu Kính kia vậy?”
"Ha ha ha, bọn họ làm sao có thể sánh bằng khanh được? Khanh là tam công của quốc gia, là cánh tay phải tay trái của trẫm đó!”
Thấy Chu Xương chỉ im tiếng không trả lời, Lưu Trường híp mắt lại, hỏi: "Trương Bất Nghi, bây giờ nên giải quyết như thế nào?”
“Giết!” Trương Bất Nghi đáp.
“Tốt!” Lưu Trường vỗ tay kêu lên, lập tức muốn hạ lệnh bắt giết, thế nhưng Chu Xương lại vội vàng đứng dậy, nói: "Không được!”
"Ồ? Chẳng lẽ Chu tướng còn có biện pháp tốt hơn sao?” Lưu Trường hỏi.
"Xin giao cho thần xử lý chuyện này."
“Ha ha ha, được, vậy trăm sự phải nhờ khanh rồi!”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com