Tiễn Chu Xương đang tức giận thở phì phò rời đi, Lưu Trường đưa mắt nhìn về phía Trương Bất Nghi ở một bên, "Mấy ngày nay, Ngự Sử đài của khanh phải chú ý một chút, đừng để cho bất cứ kẻ nào phá hư chuyện này, đây chính là đại sự quốc gia, những nô lệ kia không có hộ tịch của chính mình, thu thuế lao dịch cũng không liên quan đến bọn họ... Chuyện tích nô này thật sự là đại hại của quốc gia, trẫm nhất định phải giải quyết một cách triệt để, kế tiếp trẫm còn muốn thiết lập một tịch chuyên môn, hiện giờ đã có nhiều người lớn tiếng phản đối như vậy, về sau sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên khanh phải giám sát bọn họ cho thật tốt.”
Trương Bất Nghi gật đầu, hỏi: "Bệ hạ, sao không bắt mấy người gây rối hung dữ nhất, coi như giết gà dọa khỉ?”
"Không giải quyết được vấn đề liền xách người đưa vấn đề ra giải quyết??" Lưu Trường lắc đầu, "Còn chưa tới mức này.”
"Mới đầu, trẫm cũng có suy nghĩ giống như khanh vậy, khi trẫm còn rất nhỏ, luôn luôn ước ao được tác chiến với Hung Nô, rất nhiều người đều nhất nhất phản đối, lúc ấy trẫm đã nghĩ sau khi trưởng thành phải làm thịt hết đám người lắm mồm lắm miệng này, nhưng về sau mới hiểu được, trong những người phản đối này cũng có người như Lưu Kính, bọn họ phản đối cũng không phải xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, cũng không phải bảo thủ với ý nghĩ của riêng mình... Mà vì giết người bừa bãi chắc chắn không phải là một giải pháp tốt.”
“Trẫm lấy khoan hậu làm gốc, hành chính trị nhân nghĩa!”
"Hoàng thượng anh minh !" Trương Bất Nghi vỗ tay khen ngợi, trong mắt nhìn về phía Lưu Trường tràn đầy lửa nóng.
"Bệ hạ thật sự là hình mẫu quân vương của Đại Hán, đế vương đệ nhất thiên cổ, không ai có thể sánh bằng, bệ hạ nhân từ, cho dù đối mặt với những gian tặc này, cũng có thể rộng lòng tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ, không chém đầu bọn họ làm gương, thật sự làm cho thần cảm động đến tận xương tủy, từ xưa đến nay, chưa từng có quân vương anh minh mẫu mực như bệ hạ, cho dù Khổng Trọng Ni tái sinh, nhìn thấy quân vương nhân nghĩa như bệ hạ, chắc chắn cũng sẽ quỳ rạp đất xưng thần..."
- Giải thích, Khổng Trọng Ni ở đây là Khổng Tử. Hết giải thích.
Hai người quân thần đang nói chuyện, Lữ Lộc lại hoảng hốt xông vào.
"Bệ hạ!! Có mấy chục người xông vào phủ đệ của Lưu Kính, đã xảy ra xung đột với gia thần của ông ta, nghe nói Lưu công còn bị thương!!”
"Cái gì?!! Bọn khốn kia!!! Gô cổ hết cho trẫm!!”
"Trẫm nhất định phải chém đầu tất cả bọn chúng!!" Lưu Trường nhảy dựng lên, phẫn nộ gầm thét.
"Hoàng thượng anh minh!!!"
"Bệ hạ yêu thương triều thần, không tiếc bêu danh chửi bới, sát phạt quyết đoán, đế vương đệ nhất thiên cổ, không ai có thể sánh bằng. Đối mặt với những kẻ gian tặc này cũng không sợ hãi, dùng luật pháp nghiêm khắc để trừng phạt bọn chúng.... Cho dù người như Hàn Phi sống lại, tận mắt nhìn thấy quân vương cương liệt như bệ hạ, cũng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đầu quân dưới trướng..."
Lưu Trường cũng không nghĩ tới, sự phản đối của các đại thần lại kịch liệt như vậy.
Khi Lưu Kính được dìu đi vào trong điện, nhìn thấy cả người ông ta là máu, lửa giận gần như đã cắn nuốt toàn thân Lưu Trường, thế nhưng Lưu Kính vẫn còn đang không ngừng kêu gào, "Mới vừa rồi ngăn cản ta làm gì vậy?! Ta mới chỉ đâm một kiếm! ! Mới đâm một kiếm mà thôi!”
Người đến vây quanh phủ đệ của Lưu Kính cũng không phải là đại thần trong triều, đại thần trong triều không có lá gan làm ra loại chuyện này, nhất là khi Lưu Trường cầm quyền, người vây công là Thái học sinh, những người này tụ tập trước cửa phủ đệ của Lưu Kính, chỉ trích ông ta "làm cho trên dưới thiên hạ mất trật tự, lễ băng nhạc phôi", mà Lưu Kính hiển nhiên cũng không cho bọn họ chút mặt mũi nào, trực tiếp động thủ với bọn họ, còn đả thương người.
- Giải thích câu "làm cho trên dưới thiên hạ mất trật tự, lễ băng nhạc phôi" là thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là các quy tắc và quy định của lễ giáo phong kiến đã bị phá hủy hoàn toàn. Hết giải thích.
Còn Lưu Kính chỉ bị trầy xước một chút ở nơi chân, chứ không bị tổn thương gì quá nặng.
Chỉ là tính chất của sự việc cũng có chút khác biệt, đuổi tới phủ đệ của đại thần chửi rủa không cùng cấp độ với trực tiếp cầm kiếm đi can ngăn đại thần.
Đại Hán vốn trọng võ được, thế nhưng văn nhân của quốc gia này cũng rất bưu hãn, Tào Tham, Thân Đồ Gia, Chu Bố, Quý Bố, Loan Bố đều là hạng người "lên ngựa đánh giặc, xuống ngựa trị quốc", văn nhân mặc dù không có bội kiếm, thế nhưng lúc tiến hành tranh luận học thuật của lẫn nhau cũng tương đối náo nhiệt, không có chút võ nghệ thì không thể ra ngoài giáo hóa được.
Các văn sĩ Thái học sinh kéo bè kéo phái tới phủ Lưu Kính cũng như vậy.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, phần lớn đám trọng thần đều đến đông đủ, giờ phút này nhìn Lưu Kính khập khiễng, đám quần thần cũng có chút trầm mặc, lần này xảy ra chuyện lớn mất rồi.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc, Lưu Kính đón nhận ánh mắt chăm chú của quần thần, tất cung tất kính khom người hành lễ với Lưu Trường.
"Bệ hạ! Xin ngài trị tội của vi thần!”
"Khanh có tội gì?"
"Thần đã phạm tội đả thương người."
"Xá khanh vô tội."
"Đa tạ bệ hạ! Xin bệ hạ trị tội Phù Khâu Bá!”
"Phù Khâu Bá có tội gì?"
“Tội quản giáo không nghiêm!”
“Người đâu, triệu Phù Khâu Bá đến đây!”
Đám quần thần kinh ngạc phát hiện, khi Lưu Trường nghiêm túc, y vẫn rất có phong thái của Hoàng đế, từng lời nói từng cử chỉ đều khí thế bừng bừng, ngay khi chờ đợi Phù Khâu Bá đến, Vương Điềm Khải đứng dậy, nhanh chóng báo cáo những chuyện xảy ra bên trong phủ Lưu Kính, bao gồm cả số lượng Thái học sinh, thời gian đến phủ, cùng với quá trình giao thủ, còn có kết quả thương vong…, sau khi báo cáo xong, Vương Điềm Khải dâng rất nhiều tấu chương liên quan cho Lưu Trường, Lưu Trường nghiêm túc đọc hồi lâu, sau có mới khẽ gật đầu.
"Lưu công, lời Vương Đình Úy nói có thiếu sót gì hay không?"
"Cũng không có chỗ thiếu sót." Lưu Kính hồi đáp.
Lưu Trường khẽ gật đầu, lại đưa mắt nhìn về phía mấy đại thần xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì, y bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sao Thiếu phủ lệnh không có mặt?”
"Bệ hạ, Thiếu phủ lệnh lâm bệnh nặng, đang dưỡng thương trong phủ, cho nên không cách nào đến đây được." Chu Xương tiến lên bẩm báo, Lưu Trường ồ một tiếng, lại hỏi: "Chu tướng cho rằng, nên xử trí chuyện này như thế nào mới được?”
"Nên giết đầu đảng gây tội, chỉnh đốn Thái học." Chu Xương đáp.
Sắc mặt Lưu Trường cực kỳ bình tĩnh, y chỉ đánh giá đám quần thần đứng trước mặt, thần sắc như có điều suy nghĩ, Trương Bất Nghi lại vội vàng đứng dậy, phẫn nộ nói: "Bệ hạ! Mục đích của những tên Nho sinh này không phải là muốn đả thương Lưu công, bọn họ phản đối chính sách cai trị của bệ hạ, đã tựa như mưu phản rồi, thần cho rằng, biện pháp xử lý những nho sinh này chính là đốt sách của bọn chúng, đạp toàn bộ bọn họ..."
"Khụ khụ khụ !” Triệu Bình kịch liệt ho khan, gần như muốn nôn cả phổi ra ngoài, cứng rắn cắt đứt lời nói của Trương Bất Nghi.
"Chuyện này, cũng không thể nói là lỗi của Nho sinh được.”
"Sao không phải là lỗi của Nho sinh? Kẻ cầm đầu rõ ràng chính là Nho sinh, còn có, Phù Khâu Bá phụ trách Thái học, hắn cũng là Nho gia đó chứ!”
"Đây chính là Nho gia đang công khai bày tỏ bất mãn với bệ hạ! Bệ hạ nhân từ, mới để cho những Tiện Nho này có cơ hội!” Trương Bất Nghi phản bác một cách chém đinh chặt sắt.
Triệu Bình liếc mắt nhìn cái thằng này một cái, gia hỏa này hiển nhiên muốn thêm mắm thêm muối vào chuyện này, từ việc Thái học sinh hành thích Cửu khanh đổi thành Nho gia phản đối lệnh của Thiên tử, ngang nhiên bắt Nho gia cõng nồi, thẳng chân đạp Nho gia xuống hố, không những thế còn muốn đóng nắp quan tài thật chặt.
Trương Bất Nghi cũng không ngu, nếu như hắn ngu xuẩn, vậy sẽ không làm tới Tam công ở độ tuổi này, trong đám xá nhân của Lưu Trường, người nào có thể sống một cách thoải mái như hắn??
Nhưng Triệu Bình vẫn khiến Trương Bất Nghi bỏ đi loại suy nghĩ điên cuồng này, ông ta mở miệng nhắc nhở: "Bất Nghi à... nếu Phù Khâu Bá biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hắn chắc chắn cũng sẽ không dung túng bọn họ, rất nhiều người bên trong Thái học đều là đệ tử của Thúc Tôn Thông, ngài ấy cũng là trọng thần của quốc gia đó.”
Triệu Bình tự cho rằng mình đã nhắc nhở cực kỳ rõ ràng, hiện giờ bệ hạ đang trọng dụng Thúc Tôn Thông làm chuyện gây dựng huyện học, người phụ trách chuyện này phần lớn đều là Nho gia, cho nên tạm thời không thể quy trách nhiệm cho Nho gia được, bởi vì bệ hạ còn có việc cần dùng!!
Trương Bất Nghi lập tức chuyển đề tài, nói: "Đúng vậy! Thúc Tôn Thông đang phụ trách chuyện giáo hóa, các trường phái đều cực kỳ ghen ghét, muốn cướp lấy chuyện này từ trong tay Nho gia, lúc trước bệ hạ muốn biên soạn sách giáo khoa, các học phái đã gây loạn thành một đoàn, có lẽ là có học phái nào đó ghen ghét Nho gia, lúc này mới phái người chơi chiêu gắp lửa bỏ tay người, xúi giục Nho sinh làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
"Thế nhưng rốt cuộc là học phái nào đang âm thầm gây loạn?"
Sắc mặt quần thần lập tức đại biến, bọn họ bắt đầu luôn mồm giải thích cho học phái mà mình coi trọng, vốn là chuyện hành thích Cửu Khanh, hiện tại đã trực tiếp nhảy đến tranh đấu giữa các học phái, Triệu Bình chần chừ một lát, cũng không hề cắt đứt lời của Trương Bất Nghi, đây trái lại là chuyện có thể tiếp nhận.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com