"Chuyện này có liên quan gì đến tranh giành giữa các học phái! Dưới chân Thiên tử, vậy mà có người dám cả gan hành thích Cửu khanh! Hay là bởi vì chuyện đặc xá cho quan nô! Chuyện này vốn không có một chút liên quan đến tranh chấp giữa các học phái! Chỉ là vì có người không muốn để cho triều đình đặc xá quan nô mà thôi!!!”
Chu Xương giận dữ mắng, trực tiếp cắt đứt quá trình tranh chấp của đám quần thần.
Ông ta lại quay đầu nhìn Lưu Kính một cái, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Lưu Trường, nói: "Bệ hạ, Lưu công bị gian nhân mưu hại, nhất định phải điều tra thật kỹ chuyện này, bắt được chủ mưu đứng ở đằng sau, tuyệt đối không thể lấy chuyện tranh chấp giữa các học phái để gây lộn, đám người Trương Bất Nghi có ý đồ bất lương, nhất định phải trừng phạt!"
Đúng lúc này, Phù Khâu Bá cuối cùng bị người dẫn vào.
Sắc mặt hắn thoạt nhìn cũng không tốt lắm, hắn đưa mắt nhìn Lưu Kính cách đó không xa, một hồi lâu sau mới nhìn về phía Lưu Trường, khom người làm một bái thật lớn, nói: "Xin bệ hạ thứ tội cho những Thái học sinh phạm sai lầm kia.”
Những lời này lập tức nhen nhóm lên lửa giận của Lưu Trường, y cười lạnh, "Thứ tội? Trẫm phái người gọi ngươi tới, ngươi cho rằng là muốn ban thưởng cho mình làm Đình Úy sao?”
Cũng chính vì ngày thường Phù Khâu Bá có quan hệ rất tốt với Lưu Trường, cho nên y mới không trực tiếp động thủ.
Phù Khâu Bá lắc đầu, hắn thở dài một tiếng, "Thái học sinh bị người che mắt... Lúc trước có người ở trong Thái học tuyên bố, Lưu Kính tấu lên, nói rằng quan nô lớn tuổi vô dụng, đề xuất đuổi ra ngoài, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt. Lại có người buông lời gièm pha, Lưu Kính đề nghị phong tước cho tất cả lệ thần, phân ra đất đai thê thiếp đình viện. Lại có người nói rằng, Lưu Kính đề nghị phải nhập tất cả lệ thần vào nông tịch, tiến hành đo bạc phân bất đai lại từ đầu, chia cho bọn họ canh tác..."
"Lời đồn nổi lên bốn phía, tất cả đều là những lời nhằm vào Lưu công, Thái học sinh cả tin là thật, lúc này mới đi tới phủ đệ của ngài ấy. Về phần vì sao lại động tay động thân, thần cũng thực sự không biết..."
Chu Xương phẫn nộ nói: "Đây chính là có người âm thầm xúi giục, muốn phản đối mệnh lệnh của Thiên tử!”
Phù Khâu Bá không nói gì nữa, thế nhưng Lưu Trường lại nghe ra một chút ý vị không tầm thường nào đó.
"Vương Bưu Khải ở đâu?"
“Thần ở đây!”
“Lệnh khanh điều tra kỹ chuyện này!”
“Vâng!”
“Phù Khâu Bá quản giáo không nghiêm, ở trong phủ suy nghĩ lại!”
"Vâng."
Lưu Trường nhìn về phía mọi người, "Có người không muốn mất đi gia thần của nhà mình, cho nên tìm mọi cách phản đối trẫm... Rất tốt, truyền chiếu lệnh của trẫm, thành lập nên lệ tịch, nhập toàn bộ lệ thần trên thiên hạ hiện giờ vào trong tịch, kẻ nào dám che giấu, tri di toàn tộc! Ngoài ra, bãi bỏ các luật ban đầu đối với người hầu nô lệ, không được cấm cản bọn họ cáo quan, kết bạn, uống rượu, hay là ra ngoài... Cho phép bọn họ chuyển hộ tịch… Nếu muốn tiếp tục bổ nhiệm lệ thần thì phải thương lượng cùng bọn họ, soạn thảo văn bản làm chứng ở quan phủ, thông báo số tiền thuê hàng tháng, lúc này mới được bổ nhiệm.
"Cũng phải làm ra hạn chế số người có khả năng thuê của các tước vị khác nhau, người vi phạm sẽ bị xử tử!"
"Không còn xưng là gia thần lệ thần nữa. Không được đánh đập, giết người…. Xem bọn họ tương đương với thứ dân..."
Lưu Trường đã một lần bộc bạch ra ý tưởng muốn chia làm sáu bước của mình, hoàn toàn không cho quần thần có cơ hội suy tư.
Đám quần thần giờ phút này đều sợ ngây người.
Lưu Trường lúc này mới nhìn về phía Trương Bất Nghi, "Bất Nghi, khanh đích thân xử lý chuyện này, kẻ nào dám phản đối, kẻ nào dám tấu, khanh có thể xử tử tại chỗ, không cần phải hỏi trẫm trước!”
"Rõ !!!" Ánh mắt Trương Bất Nghi sáng ngời, hắn vội vàng nhìn về phía Triệu Bình, "Triệu công cho rằng chuyện này như thế nào?"
"Rất tốt..."
Trước mắt Trương Bất Nghi lập tức tối sầm lại, thoạt nhìn có chút thất vọng.
Mà cuộc đối thoại này của Trương Bất Nghi lại khiến quần thần xung quanh sợ tới mức ngay cả khuyên can cũng không dám mở miệng, ai không biết cái thằng này thật sự có lá gan dám giết người, trong một mảnh trầm mặc, Lưu Trường cường thế tuyên bố ra cái chính lệnh này, Chu Xương hiện tại vẫn có chút choáng váng, ông ta vốn tưởng rằng, chuyện Lưu Trường không nói cho mình biết cũng chỉ có một chuyện đặc xá cho quan nô, nhưng hiện giờ xem ra, bệ hạ giấu giếm mình rất nhiều chuyện a, chỉ riêng những lời vừa rồi, bệ hạ chắc chắn cũng đã thương thảo thật lâu.
Quần thần thất hồn lạc phách rời đi, chỉ có mộ mình Lưu Kính bị lưu lại.
"Hoàng thượng... thỉnh tội..." Lưu Kính đang muốn rời đi, Lưu Trường lại vọt tới trước mặt cách ông ta vài bước, một tay bắt lấy cổ áo ông ta, cả người Lưu Kính suýt nữa bị y nâng lên.
"Phá hư đại kế của trẫm! Thực sự ngươi đang muốn làm gì vậy?!”
Lưu Kính ngây ngốc, ông ta đưa ánh mắt cực kỳ mông lung nhìn Lưu Trường, "Thần không biết ý của bệ hạ là gì?”
"Ý gì?? Bên phía Thái học có rất nhiều lời đồn đại, phần lớn đều tương đồng với chân tướng, chẳng qua ý ban đầu đã bị bóp méo, trong đó vậy mà còn có vấn đề liên quan đến quê quán, a, ngay cả Trương Bất Nghi cũng không hề biết chuyện này, người biết cũng chỉ có Tứ ca, khanh, trẫm, còn có Trần Bình, khanh nói xem, là kẻ nào phái người tới Thái học? Là trẫm hay Tứ ca của trẫm?!”
Lưu Kính sửng sốt, "Đại khái là Trần hầu.”
"Trần Bình?? A, việc Trần Bình làm, còn có thể lưu lại nhược điểm rõ ràng như vậy sao? Khanh cũng quá coi thường ông ta!”
"Khanh vốn cố ý chọc giận Thái học sinh tới bao vây mình, để cho bọn họ ra tay làm khanh tổn thương trước, sau đó tiến hành phản kích... Chính là muốn mượn chuyện này để áp chế những người phản đối kia, chọc giận trẫm, để cho trẫm phải đích thân xử lý chuyện này, có đúng hay không?!”
"Thần... chuyện này... Thần...." Lưu Kính lập tức lắp bắp, không biết nên giải thích như thế nào, "Lúc ấy thần thực sự có lời qua tiếng lại với bọn họ, nhưng những chuyện này không phải là ý của thần..."
Lưu Trường vung tay đẩy một cái, Lưu Kính lập tức ngã ngửa trên mặt đất, "Không có lần sau nữa!!”
Lưu Kính đứng dậy, cũng không lên tiếng giải thích nữa, mà chỉ bái lạy Lưu Trường nhiều lần, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngay sau khi Lưu Kính rời đi không lâu, Lưu Hằng vội vàng tiến vào.
"Trường đệ a! ! Đệ đang làm cái quái gì vậy?!”
Lưu Hằng vốn còn hứng trí bừng bừng du ngoạn ở Trường An, bỗng nhiên nghe được chuyện Lưu Kính bị ám sát, hắn liền vội vội vàng vàng chạy về phía Hoàng cung, khi vừa mới tới nơi này, hắn đã từ chỗ quần thần biết được chuyện xảy ra trong triều đình, điều này làm cho Lưu Hằng kinh hãi thất sắc, gần như ba chân bốn cẳng chạy tới nơi đây.
Nhìn bộ dạng này của Tứ ca, Lưu Trường lại không hề có một chút hoảng hốt, y phất phất tay, để Lưu Hằng ngồi xuống.
"Trường đệ à… Người thực sự muốn làm việc vẫn là những đại thần này, bọn họ đều không muốn, vậy chỉ cần đệ thực hiện, đệ có biết hậu quả mang đến là gì không? Huống chi, đệ phải đồng thời xử lý nhiều chuyện như vậy, nếu như chỉ một chuyện xảy ra sai lầm, vậy chắc chắc sẽ thua cả bàn a!"
"Vì sao đệ không thể nhịn một chút?"
"Tứ ca!!" Lưu Trường ngẩng đầu lên, cắt đứt lời phàn nàn của Lưu Hằng.
"Đó là phong cách làm việc của huynh, nhưng lại không thích hợp với đệ. Loại chuyện này càng kéo dài càng không có chỗ tốt, chỉ cần có một điểm làm không triệt để, vậy toàn bộ đều sẽ đổ sông đổ biển, huynh trưởng đã suy nghĩ rất nhiều, luôn muốn sắp đặt xong tất cả mọi chuyện rồi mới tiến hành thực hiện, thế nhưng mọi chuyện luôn xuất hiện các loại biến hóa, cho nên thời điểm có thể thực hiện thì phải lập tức làm!"
"Quần thần dám ngăn cản, liền chém đầu bọn họ! Hào tộc dám phản đối, vậy thì soát nhà bọn chúng! Trẫm cũng không tin, trẫm có mười vạn quan lại, liền tìm không được mới có thể đến làm tốt chuyện này, chuyện này làm xong, nước Ngô của huynh sẽ không còn thiếu người, sẽ có nhiều hơn mấy chục vạn lệ tịch, huynh có thể bổ nhiệm hay phân công những người này, có thể để cho bọn họ canh tác, cũng có thể thu thuế của bọn họ."
"Cứ dây dưa như hiện tại, có thể làm nên chuyện gì?!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com