Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 644 - Chương 644: Đều Do Khúc Nghịch Hầu Xúi Giục

Chương 644: Đều do Khúc Nghịch hầu xúi giục

Lưu Hằng thở dài một tiếng, "Trường đệ à... Tính cách của đệ quá gấp gáp... Chuyện lớn như vậy, sao có thể giải quyết được chỉ trong một chiếu lệnh?”

"Một chiếu lệnh không giải quyết được, nhưng một chiếu lệnh lại cộng thêm trăm vạn đại quân, còn có một Hoài Âm hầu là có thể giải quyết được!"

"Trẫm còn muốn nhìn xem, kẻ nào có gan ngăn cản chuyện trẫm quyết tâm muốn làm!"

Lưu Hằng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ biết chua xót lắc đầu, thần sắc cực kỳ lo lắng, Lưu Trường giờ phút này lại nhếch miệng cười ngây ngô, "Huynh trưởng, huynh cần gì phải lo lắng chứ? Huynh đã từng nói muốn chia chuyện này thành sáu bước, dùng thời gian ba mươi năm hoàn thành nó, nhưng chúng ta có thể sống thêm ba mươi năm hay không, không người nào có thể biết được? Nếu chúng ta không còn nữa, con cháu của chúng ta có thể tiến hành theo ý nghĩ của chúng ta sao? Nếu như không, vậy chẳng phải công sức của chúng ta đều sẽ uổng phí ư?"

"Vậy còn không bằng tự mình làm, cho dù làm sai, đệ cũng có thể sửa lại, đệ không thích giữ chuyện hiện giờ lại sang ngày mai!"

"Đâu chỉ có...Đệ còn ước gì giải quyết xong chuyện ngày mốt trong hôm nay..."

"Trường đệ à... Cơm phải ăn từng miếng một, nếu không sẽ dễ nghẹn đó.”

"Tứ ca, đệ chỉ cần há miệng, một ngụm là có thể ăn hết một chén cơm, hơn nữa còn chưa bao giờ nghẹn." Nhìn Lưu Trường sử dụng ngón nghề hàm hồ của tổ tiên, Lưu Hằng cũng hoàn toàn bó tay rồi.

"Đệ làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị quần thần chán ghét triệt để, không biết trên sách sử sẽ viết về đệ như thế nào đây. Đệ hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng của mình sao…Ài, thật sự muốn trở thành hôn quân..."

"Hắn thích nói như thế nào thì mặc kệ hắn, trẫm quản làm cái đếch gì, chẳng lẽ lúc trước đám quần thần này cực kỳ yêu mến trẫm hay sao? Còn hôn quân... Ha ha ha, Tứ ca, huynh nghĩ lầm rồi, làm bạo quân vẫn sảng khoái hơn nhiều a, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hiền quân lúc nào cũng phải nhăn nhó nhăn nhó, có lẽ nên để cho đời sau làm đi!"

"Ở thiên hạ Đại Hán này, người nào còn có thể hạn chế được trẫm vậy?!"

Ngay khi Lưu Trường đang huênh hoang khoác lác, Lữ Lộc lại xông vào.

“Bệ hạ, Thái hậu triệu kiến!”

"A mẫu.... chuyện này đều do gia hỏa Trần Bình kia xúi dại con làm như vậy... Thật tâm mà nói, con cũng không muốn gấp gáp như thế này, nhưng Khúc Nghịch hầu nói nếu không làm như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra phiền toái rất lớn, con cũng vì nhẹ dạ tin tưởng lời quỷ của hắn, hơn nữa, Lưu công bị thương nghiêm trọng như vậy, nhìn thấy ngài ấy đau đớn thê thảm đến mức đó, con thật sự không đành lòng a... A mẫu... Con vốn chỉ quan tâm thì loạn, cho nên chuyện này không liên quan gì đến con..." Lưu Trường quỳ gối trước mặt Thái hậu, nghiêm túc suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Lữ hậu sao còn không biết đức tính của thằng nhãi ranh trước mặt này, bà chẳng qua chỉ nghiêm mặt, ở chỗ này nghe y nói bậy mà thôi.

"Dựa vào chút lỗ mãng cậy mạnh của ngươi, có thể quản lý tốt Đại Hán sao?"

"Đây không phải ý định nảy sinh trong lúc nhất thời của con... Con đã muốn làm chuyện này từ lâu, thế nhưng không có cơ hội... Tứ ca đã đau khổ suy tư nhiều ngày, nhìn trước ngó sau, nhất định phải xuất ra một biện pháp ổn thỏa nhất, còn nói ba mươi năm gì đấy, ai biết con có thể sống được ba mươi năm hay không, vậy chi bằng hiện tại để cho huynh ấy làm, dùng thời gian ba mươi năm kia chậm rãi sửa chữa cho phù hợp, vẫn tốt hơn so với việc buông tay không làm bất cứ điều gì!”

"Vậy mà vừa rồi ngươi còn luôn mồm nói là bị Trần Bình mê hoặc?"

“Khụ khụ, có đâu, chắc là a mẫu nghe nhầm rồi!” Lưu Trường trợn tròn hai mắt, vẻ mặt cực kỳ chân thành, nói dối mà mặt cũng không hề đỏ lên.

"Quyền lực mà ngươi trao cho Trương Bất Nghi quá lớn...Để cho hắn xử trí đại thần một cách tùy ý, ngươi không sợ hắn giết triều đình không còn một mống hay sao?!”

"Không sợ... Con cũng đã bố trí cho hắn một phụ tá.”

"Ha ha, tên phụ tá nào tài cao đến mức có thể ngăn được hắn?!"

"Trương Lương." Lưu Trường đáp.

“Ngươi bảo Lưu hầu làm phụ tá cho thằng nhãi ranh kia ư ?”

"Đúng vậy..."

Lữ hậu trầm mặc một lát, quả nhiên thằng con trời đánh của mình đã sớm có dự mưu a.

Lưu Trường vội vàng ngắt lời, dẫn dắt sang đề tài khác, "A mẫu à, thực ra qua chuyện này đã nổi bật lên một vấn đề, đó chính là bế tắc thông tin, cho dùng phương pháp quản trị của triều đình có tốt đến mức nào, nhưng nếu đã bị giải thích sai lầm, truyền bá cho Thái học sinh, ngay cả bọn họ cũng tin là như vậy, có thể nghĩ tới ở địa phương sẽ như thế nào? Con cho rằng, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho tất cả mọi người biết được chính sách của triều đình là như thế nào, thứ nhất có thể tránh xảy ra chuyện như lần này, thứ hai cũng có thể ngăn ngừa các quan lại lén lút sửa đổi thành có lợi cho mình.

"Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

"A mẫu... Ngài có biết triều đình gửi công báo cho các nơi không?"

"Ồ? Ngươi muốn phát công báo cho người trong thiên hạ?"

Công báo này là một cơ quan trong triều đình, là các quận huyện phái người quanh năm ở lại chỗ này, bọn họ sẽ sao chép viết ra phương lược của triều đình, để sứ giả đưa đến chỗ mình đảm trách, báo cáo này gọi là công báo, chế độ này là do Cao Hoàng đế sáng tạo ra, cũng là vì muốn quản lý quận huyện xa xôi tốt hơn.

Lưu Trường nói: "Bây giờ có giấy, Thượng Phương lại có thể in được, sao có thể không cho người trong thiên hạ đọc công báo được?"

“Con cũng đã nghĩ kỹ phải làm như thế nào rồi!”

Lưu Trường nhếch miệng cười, "Đến lúc đó, a mẫu tất nhiên sẽ cực kỳ chấn động cho mà xem !”

Lữ hậu cũng đã quen với các loại ý nghĩ mới lạ của nhi tử nhà mình, không có lòng truy vấn, bà biết được con trai của mình nhìn như lỗ mãng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc, loại tính cách này rất giống với Cao Hoàng đế, phong cách làm việc của Cao hoàng đế cũng rất gấp gáp, cũng có chút vẻ thích việc lớn hám công to, cái khác không nói, ông ta còn dám nghĩ tới việc tiêu diệt toàn bộ người Hung Nô ở thời đại của mình, tận diệt hậu hoạn hoàn toàn... Khi cả nước đều chỉ là một mảnh phế tích, ông cũng đã mang theo người xông lên đối cứng với Hung Nô.

Lúc địa phương thi hành rất nhiều chính sách cũng là như vậy, trực tiếp cưỡng ép triều đình thông qua, có rất nhiều lúc, Tiêu Hà cũng không khuyên nổi ông ta.

Lưu Hằng trái lại không có tác phong của Cao Hoàng đế, phong cách làm việc của hắn càng thiên về Lữ hậu.

Phong cách làm việc hung dữ cực đoan như vậy cần một điều kiện tiên quyết cụ thể, đó chính là dưới trướng nhất định phải có một đám người hung mãnh, nếu không thiên hạ sẽ hoàn toàn không chịu nổi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment