Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 645 - Chương 645: Trương Bất Nghi.

Chương 645: Trương Bất Nghi.

Trời tờ mờ sáng, Trương Bất Nghi mở mắt ra.

Hắn nhanh chóng thay trang phục, rửa mặt, ra ngoài chờ thê tử mang cơm nước lên. Mỗi ngày hắn đều dậy rất sớm, hơn nữa là gần như cùng một thời gian, chưa từng lười biếng, rất kỷ luật. Cho nên nô tỳ nhà họ cũng phải dậy sớm, làm cơm xong trước khi hắn dậy.

Trương Bất Nghi thong thả ăn cơm, lại nói với thê tử ở bên:" Chuẩn bị miện phục cho ta."

"Lương nhân đi tế tự sao?"

"Không, có việc phải làm."

"Vâng, thiếp chuẩn bị."

Trương Bất Nghi thành gia chưa lâu, chỉ sớm hơn Loan Bố một ít. Theo ý nghĩ ban đầu của hắn sẽ không để loại chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tới chuyện lớn của mình. Lưu hầu không thể bỏ mặc như thế, chọn cho hắn một thê tử hiền huệ, xử lý việc nhà.

Thê tử hắn tên Lưu Nghiên, nhìn họ của nàng biết ngay là xuất thân không đơn giản, đại mẫu của nàng là tỷ tỷ của Cao hoàng đế. Mạch này tuy là đằng ngoại, song vẫn lấy họ Lưu, giống như Lữ Bình con của tỷ tỷ Lữ hậu vậy, lương nhân của họ xem như chuế tế.

Giờ Trương Bất Nghi xem như nửa ngoại thích, Lưu Trường là trọng phụ của hắn. Lưu Trường tuổi ít nhưng bối phận cao, đó là nhờ Cao hoàng đế nhiều năm vất vả cày cấy, tuổi gần hoa giáp có huynh đệ Lưu Trường và Lưu Kiến.

Năm xưa Lưu Phì rất lúng túng, trưởng tôn của hắn còn nhiều hơn Lưu Trường một tuổi. Lưu Trường còn đỡ, Lưu Kiến mới quá đáng, tới nước Tề, do tử, do tôn cả đống, suốt ngày bị gọi là đại phụ, cười lệch mồm.

Lưu Nghiên đoan trang mỹ lệ, có học hành hiểu lý lẽ, Trương Bất Nghi không thân mật với nàng, lúc nào cũng bộ dạng nghiêm túc. Hắn ăn xong thì thê tử cũng đã chuẩn bị trang phục, gia thần chuẩn bị xe.

Được giáp sĩ bảo vệ, xe đi về phía triều đường.

Dọc đường đi, người qua lại né tránh, sĩ tử nhìn thấy quy mô nghi trượng, tức thì bái kiến tam công.

"Dừng lại."

Trương Bất Nghi đột nhiên hô, đôi mắt sắc bén nhìn bóng người bên đường, chỉ tay:" Bắt kẻ đó."

Giáp sĩ lập tức xông lên, áp giải trung niên mặt quan phục tới trước mặt Trương Bất Nghi. Người đó ánh mắt đầy sợ hãi, vội vàng bái kiến.

Trương Bất Nghi nhìn thật kỹ:" Ngươi quan chức gì?"

"Bẩm Trương công, thần là trì túc tịch điền lệnh Trương Trượng."

"Vì sao say rượu?"

Cách rất xa Trương Bất Nghi vẫn ngửi thấy trên người quan viên đó hơi rượu nồng nặc, mặt đông ta đỏ au, bị Trương Bất Nghi dọa cho tỉnh rồi, run sợ giải thích:" Hôm qua cùng đồng liêu thăm chủ quan, về có uống hơi nhiều."

"Đi mấy người?"

"Bốn ạ?"

"Uống từ lúc nào?"

"Giờ Dân, không, là giờ Sửu ..."

Trương Bất Nghi cười lạnh:" Vậy là uống rượu thâu đêm suốt sáng? Nay công việc bộn bề, ngươi là cửu khanh thừa lại nhàn tản như thế. Người đâu, bắt hắn vào ngụ, cùng cả người tụ tập với hắn, chia ra tra hỏi, xem vì sao say rượu?"

"Trương công! Thần chỉ uống chút rượu, xin tha thứ."

"Hán luật quy định, quan viên không được tụ tập uống rượu, không được say rượu lỡ việc, huống hồ ngươi không đơn giản là say rượu. Ngươi là quan viên nghìn thạch, không ngồi xe mà lại lang thang ở đây, nhất định có vấn đề, làm rõ hẵng hay."

Giáp sĩ đưa quan viên đi, xe ngựa tiếp tục lên đường, không ai kinh ngạc khi Trương Bất Nghi bắt một viên quan nghìn thạch, dù sao đây là tam công, có thể mặc miện phục, trước mặt họ, phải xưng thần.

Tới thời vị Tiểu Trư nào đó, Tam công mới thành vật tiêu hao. Động đất, bãi miễn tam công. Hạn hán, bãi miễn tam công. Lũ lụt, bãi miễn tam công! Thua trận, bãi miễn tam công ... Hoàng đế ăn không ngon, bãi miễn tam công. Trâu nhà ai đó sinh quái thai, bãi miễn tam công.

- Giải thích "Tiểu Trư nào đó" là chỉ Hán Vũ Đế, nhũ danh Trệ là lợn rừng. Con lợn rừng này là phiên bản nâng cấp độc ác hơn của Lưu Trường. Hết giải thích.

Các tam công chưa đi dào mộ Đổng Trọng Thư là khắc chế lắm rồi.

Dù ở thời kỳ là sản phẩm dùng một lần ấy, quyền lực tam công vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, huống hồ là lúc này.

Xa giá của Trương Bất Nghi tới cổng hoàng cung, lập tức có giáp sĩ mở cổng.

Xe của tam công có thể vào hoàng cung, trong bách quan chỉ tam công mới có vinh diệu này. Xuống xe, Trương Bất Nghi nghênh ngang tới Tuyên Thất Điện, bệ hạ không có mặt, triều nghị không phải đều do hoàng đế chủ trì, có thể do tam công phụ trách.

Trương Bất Nghi tới muộn nhất, khi hắn vào, quần thần lần lượt đứng dậy.

Trừ Chu Xương, Triệu Bình ra, những người khác đều bái kiến, Hàn Tín không tới, ông ta có đặc quyền, không mấy khi can dự vào triều chính.

Trương Bất Nghi ngồi ở thượng vị nhìn quần thần."

"Chư công, bệ hạ anh minh."

"Bệ hạ biết dân gian thịnh hành nuôi nô lệ, lệ thần bị hành hạ, không đành lòng, muốn họ thoát ly khổ nạn, lập tịch cho họ, để họ không bị đánh giết. Quân vương hiền mình như thế, đã bao giờ có? Được ra sức vì bệ hạ là phúc phận của chúng ta."

"Vậy nên, xin chư công bỏ sức làm việc này, nếu có kẻ làm hỏng đại kế của bệ hạ, chớ trách ta không nể mặt, phải giết!"

Giọng Trương Bất Nghi cao lên, quần thần vội hành lễ, hô vâng.

"Tốt , chuyện cần làm đầu tiên là lập tịch, Trương công, ngài làm việc thỏa đáng, giỏi tính kế, chuyện này giao ngài xử trí. Có điều phải nhanh, trong ba tháng phải xong, nếu không hoàn thành, ta chặt đầu ngài, treo lên tường thành."

Khóe mắt Trương Thương khẽ giật, đứng lên nhận lệnh.

"Chuyện bệ hạ xá miễn quan nô giao Phùng quân làm, phải an bài tốt cuộc sống sau này của họ, lương thực, sinh kế. Quan trọng để họ biết, bệ hạ nhân từ ra sao."

"Vâng!"

"Chuyện nô lệ tư do Lưu công làm, ta cho phép ngài tới bất kỳ địa phương nào, nếu không phối hợp với chính sách của bệ hạ tức là mưu phả, có thể giết."

"Vâng."

Trương Bất Nghi giao việc cho các vị đại thần.

Các đại thần nói suy nghĩ của mình, cứ thế bàn bạc hai canh giờ, coi như bàn ổn sơ bô vài việc. Trương Bất Nghi đứng dậy rời đi, quần thần đưa tiễn.

Trương Bất Nghi rời hoàng cung không về nhà mà ăn cơm ở một quán ăn.

Chủ quán đưa hắn lên lầu, đến chỗ quen thuộc. Ăn xong Trương Bất Nghi tới đình úy, đi thẳng vào lao phục, gặp mấy thái học sinh hành thích Lưu Kính.

Nhìn những kẻ này, Trương Bất Nghi hỏi:" Không phải có mười lăm người à, sao chỉ có bảy?"

Vương Điềm Khải vội giải thích:" Trong tám người còn lại, ba người bị thương đang chữa trị, còn năm người ... Họ cũng bị thương nhẹ, đưa tới phủ đợi có tiến triển sẽ triệu kiến ... "

Rồi nói thật nhỏ:" Họ Lữ."

"Vương công làm đình úy do bệ hạ bổ nhiệm hay thái hậu bổ nhiệm?"

"Thần ..."

"Thiên tử họ Lưu hay họ Lữ?"

"Trương công nói nhỏ chút."

"Người đâu, Vương Điềm Khải tự ý thả tù phạm, đưa ông ta vào suy ngẫm vài ngày ..." Trương Bất Nghi ra lệnh xong nhìn Trương Thích Chi:" Ngươi thay Vương Điềm Khải lo liệu việc này."

"Vâng!" Trương Thích Chi bước tới, nhanh chóng hạ lệnh:" Người đâu, bắt hết tù phạm, kẻ nào bao che, giết không cần hỏi."

Trương Bất Nghi nhìn Vương Điềm Khải bị đưa đi, khinh bỉ: "Con chó già này ngày càng nhát, ông ta nhìn ra chuyện này không dễ làm, khả năng liên lụy tới bệ hạ. Lưu Kính, hoặc Trần Bình cố ý như thế, muốn để ta bãi miễn ông ta, nếu vậy ta cho ông ta toại nguyện. Thích Chi, làm cho tốt, đình úy này sẽ do người nắm giữ, kẻ gan nhát như chuột sao xứng làm đình úy."

Tiếp đó hạ lệnh áp giải đám thái học sinh tới.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment