Đám này trông có vẻ rất phẫn nộ, đầy vẻ không phục, Trương Bất Nghi quan sát họ chốc lát, lạnh lùng hỏi:" Bệ hạ là thiên cổ nhất đế, thánh nhân thiên tử, sao các ngươi dám mưu phản."
"Bọn thần không phản, bệ hạ anh minh, do tên tiểu nhân Lưu Kính đầu độc bệ hạ, muốn họa loạn thiên hạ, bọn thần vì thiên hạ trừ tặc!" Đám người trẻ tuổi kêu lên:
Trương Bất Nghi cảm khái:" Đúng là nghĩa sĩ."
"Thế nhưng bị người ta lừa mà rơi vào cảnh này."
" Các ngươi vì sao không nghĩ, bệ hạ sao có thể bị tiểu nhân đầu độc? Chính sách của bệ hạ bị gian tặc bóp méo, thánh thiên tử thương xót bách tính, thấy những lệ thần bị giết vô cớ, không đành lòng mới chuyên môn lập tịch, xá miễn cho họ ... Sao các ngươi dễ bị lừa gạt như thế."
" Đó là vì đám tiểu nhân muốn bệ hạ ghét thái học mới làm vậy."
"Thánh thiên tử sáng lập thái học vì tuyển chọn hiền tài cho quốc gia, đám gian tặc ghét thái học, sợ các ngươi cướp đoạt vị trí cho con cháu. Các ngươi xem, lần này gây chuyện chỉ có các ngươi bị bắt, đám họ Lữ ở đâu?"
Nghe câu này, đám thái học sinh trẻ tuổi mắt tóe lửa, phẩn nộ hỏi:" Trương công nói thật chứ?"
"Các ngươi tựa nhìn đi, ai dẫn các ngươi tới, nay ai yên tâm ở nhà, các ngươi đã bị lừa gạt, bệ hạ nhất định vì chuyện này mà đè phòng thái học. Ta muốn thả các ngươi về, không thể để đại nghiệp thái học hủy trong sớm tối ... Các ngươi về nói với đồng học, để họ biết nỗi khổ của thánh thiên tử, phải dẫn dắt họ có được tha thứ của thánh thiên tử."
Đám trẻ tuổi bị nói cho choáng váng, họ do dự:" Nhưng bọn thần làm sao mới được thánh thiên tử tha thứ?"
"Đơn giản lắm, chỉ cần ủng hộ chiếu lệnh của thánh thiên tử, tới trước hoàng cung thỉnh cầu thánh thiên tử tha thứ. Mỗi lần ăn cơm, thánh thiên tử đều hỏi tình hình các ngươi, có lần còn bảo ta mang tới thái học, để các ngươi nếm thử ..." Trương Bất Nghi hồi tưởng những lời thánh thiên tử, cảm động rơi lệ:
Đám thái học sinh càng khoa trương, có mấy người quỳ bái về phía hoàng cung.
Khi Trương Bất Nghi hạ lệnh thả họ đi, tới Trương Thích Chi choáng:" Trương công, những kẻ này hành thích cửu khanh, sao có thể ...."
"Chủ mưu đã thương, những người này không biết gì ... Huống hồ ngươi nghĩ Lưu Kính vô tội sao? Ta thấy chuyện này khả năng do ông ta làm."
"Ồ." Trương Thích Chi mở to mắt:
"Ha ha, để ép bệ hạ thôi, kẻ này dám làm hỏng chuyện của bệ hạ, sớm muộn ta cũng giết."
Trương Bất Nghi lại dặn:" Không cần thẩm vấn ra chủ mưu, nhưng tạm thời không để đám người Lữ gia liên hệ với bên ngoài, những kẻ này còn hữu dụng lớn. Ai không phối hợp với tân chính, kẻ đó là hung thủ hành thích Lưu Kính, hiểu chưa?"
Trương Thích Chi gật đầu, nhưng trông không vui.
"Ta biết ngươi làm việc nghiêm túc, không muốn làm những loại việc này, nhưng thế nào cũng phải có người làm. Trước đó có kẻ hoài nghi vụ hành thích này do bệ hạ làm, đúng là không hiểu bệ hạ, bệ hạ muốn làm là trực tiếp làm ngay, không thèm dùng mánh khóe, nhưng chúng ta phải biết. Ngươi yên tâm, sau này trong nước thái bình, ngươi có thể yên tâm làm đình úy tốt theo đúng ý muốn rồi."
Trương Bất Nghi rời đình úy, trạm tiếp theo là ngự sử đài.
Về tới thư phòng xử lý sự vụ chất thành đống, tấu đàn hặc các nơi rồi tình hình quan viên gần đây, ngự sử quản quá nhiều thứ, quá phức tạp, từ địa phương tới triều đình.
Bận rộn suốt cả tối, Trương Bất Nghi vươn mình, chỉ thấy toàn thân đau nhức, hắn vẫn lấy chồng giấy dày, bắt đầu viết.
"Đế chấp chính khoan dung, có nghịch tặc, tha thứ cho tội hành thích ...."
Đúng thế đấy, Trương Bất Nghi thường vào lúc này viết Thánh lược, Thánh lược khác với ghi chép của sử quan, sử quan ghi lại chuyện xảy ra năm đó, thánh lược xoay quanh hoàng đế, ghi lại lời nói hành vi hoàng đế.
Viết rất lâu, Trương Bất Nghi ra ngoài, quan viên ngự sử đài đang đợi hắn, hắn lạnh lùng nói:" Chư vị phải cần cù."
"Vâng!"
Quan viên bái lạy, trước mặt họ là tam công trẻ nhất, tâm phúc tuyệt đối của bệ hạ, chưa tới mức một tay che trời nhưng miễn cưỡng quyền khuynh triều đình.
Nay gia tộc lớn nhất Đại Hán, không tính tông thất là Lữ gia, nhưng Lữ gia gập vị này phải đi đường vòng.
Trương Bất Nghi rời ngự sử đài tới hoàng cung, trời tối dần, hắn đi vào Hậu Đức Điện.
Vừa đi vào, hắn khom lưng, khuôn mặt nghiêm nghị giãn ra, cười nịnh nọt vái lạy Lưu Trường:" Bệ hạ!"
"An!"
Lưu Khải vỗ mạnh vai Lưu An, Lưu An giật mình, vội đứng dậy:" Sư phụ, đệ tử nghe người giáo huấn, rất có cảm ngộ ..."
Khi ngẩng đầu lên thì nào thấy bóng dáng lão sư, chỉ có đám huynh đệ ngốc nghếch vây quanh, chăm chú nhìn nó.
"Còn sư phụ cái gì, sư phụ đi lâu rồi, tan học tới gần nửa canh giờ. Gần đây đệ làm sao thế, bình thường đệ học chăm chỉ nhất, gần đây cứ lẩm bẩm thủy hỏa gì đó, Thủy Hỏa là nữ tử nhà ai? Họ Thủy, chẳng lẽ là người Ngô à?" Lưu Khải tò mò hỏi:
"Không phải nữ tử."
Lưu Khải mở to mắt, đau lòng vô hạn:" Đệ, đệ sao cũng bắt đầu ... Ài, là nam tử nhà ai?"
"Thối lắm, ta đang nghĩ tới lời a phụ, nam nữ gì?" Lưu An như bị Lưu nhập thể, chửi mắng Lưu Khải:
Lưu Khải thở phào:" Ngàn vạn lần đừng nhiễm thói xấu đó."
Lưu Tường do dự một lúc, nói:" Thực ra đâu phải thói xấu."
Lưu Hiền, Lưu Ngang đám tông thất thuần chủng gật đầu.
Lưu An không nghĩ chuyện thần tiên mà a phụ nói nữa, quyết định đi tìm cái ăn. Lưu Hiền, Lưu Ngang có ít tiền, có thể tới quán ăn, nhưng Lưu An cho rằng, thân là tông thất phải tự giải quyết vấn đề cơm áo.
Vì thế chúng tới phủ Bình Dương hầu, muốn mượn ít dê, nhưng sau khi trèo tường vào thì thất vọng lắm.
Bình Dương hầu Tào Quật đang đọc sách trong thư phòng thì có năm thằng nhãi xông vào."
"Cữu phụ, dê nhà cữu phụ đâu?" Lưu Tường trông không vui cho lắm:
Tào Quật sầm mặt, tính hắn trái ngược với Tào Tham, là người ôn hòa, bao dung, quan hệ rất tốt với Lưu Doanh, đều không có tài cán gì, bất kể là tác chiến hay phương diện khác, đều không có tài năng gì nổi bật.
Cũng vì hắn tốt tính thế nên lúc này chưa cởi hài.
"Không bái kiến trước mà lại chất vấn, đây là cái lý gì?"
Lưu Tướng bấy giờ mới cùng mọi người bái kiến:" Bái kiến cữu phụ, dê đâu ạ."
"Hết rồi, không còn con nào."
So với Lưu Tường lỗ mãng, Lưu An hiểu cách làm người hơn, cười hì hì tới bên cữu phụ ngồi xuống:" Cữu phụ, cả Trường An này chỉ có dê nhà cữu phụ ngon nhất, hôm nay bọn cháu tới đây, sao lại không có."
Tào Quật xoa đầu Lưu An:" Ta luôn để giành cho các ngươi, nhưng a phụ ngươi tới lấy, ta không dám không cho."
Lưu Tường thất vọng lắm:" Trọng phụ chừng ấy tuổi rồi, sao còn làm chuyện này? Thiên tử mà đi tranh giành dê với chúng ta à?"
Lưu An không bất ngờ, a phụ nó làm ra chuyện gì cũng là bình thường, nếu thấy không bình thường thì là do chưa hiểu a phụ nó:" Vậy chúng ta tới nhà Vũ Dương hầu xem sao."
Không tìm được dê, quần hiền đời hai thất thểu về hoàng cung, vừa tới gần hoàng cung thì nghe thấy từng hồi hô vang. Xa xa thấy một đám người tụ tập trước hoàng cung, thanh thế cực lớn, không rõ xảy ra chuyện gì.
Quần hiên trong lòng tò mò, vội vàng đi nhanh tới.
Tới gần mới nhìn rõ tụ tập ở đây đều là thái học sinh, ai nấy thần sắc kích động, đang quỳ ngoài hoàng cung, miệng hô vạn tuế.
"Chuyện gì thế?"
Đám Lưu An vừa tới gần lập tức có giáp sĩ bảo vệ xung quanh, ngăn cách với thái học sinh, không để họ tới gần.
Giáp sĩ đứng đầu hành lễ, trả lời câu hỏi của Lưu An:" Đám thái học sinh này tới thỉnh tội bệ hạ vì chuyện hành thích Lưu công trước đó, bọn họ còn nói ủng hộ chính sách của bệ hạ .."
"Thỉnh tội a phụ à? Thái học sinh kiêu ngạo lắm, sao lại chủ động tới thỉnh tội? Phải là tụ tập thỉnh cầu thả Phù Khâu Bá chứ?"
"Phù Khâu Bá được thả rồi ạ."
Đúng lúc này đại môn hoàng cung mở ra, một bóng người cao lớn đứng trên xe ngựa xuất hiện, đám thái học sinh càng kích động hô cao. Người tới là Lưu Trường, y trực tiếp đánh xe ngựa vào giữ bọn họ, giáp sĩ muốn tới bảo vệ liền bị đuổi lui.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com