Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 647 - Chương 647: Đế Và Hậu.

Chương 647: Đế và hậu.

"Trẫm biết, trước đó có học tử bị xúi bẩy, phạm lỗi lớn. Đại Hán tự có luật pháp, trẫm không thể xá miễn cho những tội danh này, nhưng có thể xử nhẹ, cho phép họ sửa chữa."

Lưu Trường giọng rất vang, dù Lưu An ở xa cũng nghe rõ ràng.

"Các ngươi là quan lại tương lai, là trọng thần tương lai của trẫm, trẫm hi vọng các ngươi trước khi làm việc phải phân biệt được thị phi, không tùy tiện nghe tin đồn, càng không thể nóng giận làm việc." Lưu Trường nghiêm túc nói, rồi nhìn ra sau: "Có thể chia thịt rồi."

Đám Lưu An tức thì hiểu ra vì sao chúng không có dê, vì Lưu Trường lấy đi chia cho đám học tử này. Lưu Tường oán giận:" Đám người này rõ ràng phạm lỗi, trọng phụ lại cho chúng thịt ăn, thưởng phạt không đúng."

Nhìn đám học tử hò reo mắt nóng cháy, Lưu An trầm ngâm:" A phụ xưa nay làm việc luôn có thâm ý, không biết lần này định dùng đám học tử này làm gì?"

Lúc này Lưu Trường ra sức biểu hiện mình là quân vương điển hình, cùng đám học tử ngồi ăn thịt.

Trong bữa tiệc này, Lưu Trường nói ra một quan niệm rất quan trọng.

"Các ngươi chính là môn sinh thiên tử."

Lưu An sững người, dường như có gì đó thoáng qua trong đầu.

Lưu Trường về tới hoàng cung rất vui vẻ, dương dương đắc ý kể với các đại thần chuyện vừa rồi, dù bọn họ vừa xong đứng xa nhìn rõ ràng, y vẫn không nhịn được nói:" Ha ha ha, đám học tử đều hết sức sùng bái trẫm, trẫm đi rồi mà chưa muốn đi."

"Đó là vì bệ hạ nhân đức, khiến vạn dân ngưỡng mộ." Trương Bất Nghi phụ họa, hắn không hề khoe công vì sao đám học tử lại đột nhiên làm thế.

Lưu Trường rất bất ngờ, trước nay y luôn cho rằng đám học tử này là thứ phiền toái, nghĩ cách đối phó ra sao, lúc nghe nói bọn họ tụ tập trước cổng hoàng cung, y rất tức giận sắn tay áo lên định xông ra đấm đá, sau biết họ tới thỉnh tội liền bừng tỉnh.

Mình đối phó với đám này làm gì, so với việc đẩy họ về phía đám gian tặc, không bằng chủ động kéo về phía mình. Người ta lợi dụng đám học tử làm chuyện xấu, chẳng lẽ trẫm không thể lợi dụng họ làm việc tốt? Vì thế Lưu Trường vội đi gom dê, hết hàn huyên lại chia thịt, quả nhân đám học tử được thiên tử ân sủng, ai nấy đều hận không thể vì thiên tử mà chết.

Lưu Trường lần nữa cảm thụ được cái hay của làm hoàng đế.

Trước kia thanh danh của y thối nát, trừ loại người danh tiếng cũng tệ hại như Triều Thác, Trương Thích Chi ra thì ít người chủ động theo y. Giờ thì khác rồi, y là thiên tử, chỉ cần có chút biểu hiện là có người nhanh chóng thề trung thành.

Thì ra đây là cảm giác làm thiên tử.

"Sau này trẫm phải đóng kịch càng thêm ... Khụ khụ, trẫm phải làm quân vương nhân nghĩa, cần đi tuần tra các nơi nhiều hơn, lễ hiền đãi sĩ, thân cận yêu dân."

Chu Xương hơi khó ở, nhưng nói thế nào thì bệ hạ chịu tỏ ra bình dị dễ gần cũng tốt hơn dùng tư thái Tần vương, hoặc man di đối đãi với người khác.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị hỏi:" Bất Nghi, chuyện trẫm bảo ngươi làm tới đâu rồi?"

"Bệ hạ, mai thần đem tấu biểu các nơi tới, nhà hổng phúc bệ hạ, tiến triển có thể nói là thần tốc."

"Rất tốt."

Đây chính là nguyên nhân Lưu Trường thích Trương Bất Nghi như thế, hắn làm cái gì cũng nhanh chóng:" Chuyện lần này làm trẫm suy nghĩ rất nhiều, ngay cả học tử thái học còn dễ bị gian tặc xúi bẩy, vậy bách tính khác thì sao?"

"Trẫm quyết định, thiết lập một cơ cấu mới, chuyên môn thông báo cho thiên hạ chính lệnh của triều đình, chuyện lớn thiên hạ, để đám quan lại không dám bóp méo chính lệnh triều đình."

Chu Xương ngạc nhiên lắm, vì không ngờ ông ta lại thấy bệ hạ nói có lý, đề nghị này không tệ.

Lưu Trường quét mắt qua quần thần, Chu Xương bận làm trì đạo, Trương Thương phụ trách tấu biểu, Trương Bất Nghi phụ trách lệ thần, Hảo Huynh Đệ phụ trách chiến mã, Vương Lăng già không đi nổi, Trương Lương rảnh đấy mà suốt ngày kêu bệnh.... Vương Điềm Khải đâu nhỉ, à phải, đang kiểm điểm trong ngục.

Lưu Trường cau mày, triều thần không đủ dùng rồi.

Khi Lưu Trường buồn phiền trở về Hậu Đức Điện, trong điện trống không, đám Tào Xu chẳng biết bận bịu ở đâu.

Lúc uống rượu với Tứ ca, Lưu Trường hỏi:" Tứ ca, thái tử của huynh bao tuổi rồi."

"Đệ muốn làm gì?"

"Đệ thiếu người quá, hay là ..."

"Vậy chuyện ở nước nam, đệ định để ai làm?"

"Ài, trung thần như Trương Bất Nghi sao mà ít quá."

Lưu Hằng nhíu mày:" Nếu đệ thấy bên cạnh thiếu nhân tài, ta tiến cử cho đệ một người, khi ta nói chuyện với người này, phát hiện người này có khí phách, có tài năng, kiến thức phi phàm, vóc người cao lớn, dáng vẻ tuấn mỹ, văn võ song toàn. Tuy tuổi trẻ, nhưng nếu mài rũa một phen sẽ có tài tam công."

"Ồ, tài tam công à, người này ở đâu?"

"Là một lang trung ngay trong hoàng cung của đệ đó."

"Hay, hay." Lưu Trường vỗ tay, đột ý thức được điều gì, hỏi:" Có điều Tứ ca, sao huynh lại quen một lang trung."

"Khụ khụ, hôm nay đi dạo trong hoàng cung, kết quả quen biết không ít lang trung, cận thị. Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn rất có năng lực."

"Hắn tên là gì?"

"Chất Đô."

Lưu Trường ít khi nghe thấy tứ ca tán thưởng một ai như vậy, lòng tò mò liền gọi tới, quả nhiên là dáng người cao lớn, anh vũ bất phàm, chỉ là ít tuổi quá, trông còn ít tuổi hơn Triều Thác. Đối diện với Lưu Trường cũng không tỏ ra sợ hãi, đúng là có gan.

Lưu Trường quan sát hắn thật kỹ:" Tướng mạo tốt đấy, đáng tiếc trẫm cần một cường nhân, tuổi thế này e không ổn."

Lưu Hằng lắc đầu:" Năm xưa Hoài Âm hầu là tướng lĩnh trẻ nhất của a phụ, tuổi tác và tài năng đâu liên quan gì."

Lưu Trường hỏi:" Ngươi là người ở đâu?"

"Người Dương Huyện quận Hà Đông?"

"Ngươi có tài gì đáng để trẫm trọng dụng."

"Cái đó phải xem bệ hạ, bệ hạ dùng thần làm lang trung, thần có tài lang trung, bệ hệ dùng thần làm thái thú, thần có tài thái thú, nếu bệ hạ dùng thần làm tam công thì thần có tài tam công."

"Ha ha ha, khá đấy, ngươi giỏi lắm!"

Trong Tiêu Phòng Điện, Tào hậu đang thiết yến khoản đãi thê tử trọng thần.

Tào hậu không cường thế như Lữ hậu, cũng không muốn can dự nhiều vào chính vụ, có điều không trở ngại nàng giúp Lưu Trường chia sẻ chút việc. Tào Xu thi thoảng lại mời một số phu nhân trong nước tới dự tiệc, thi thoảng có cả người địa vị không có nhưng thân cận với Lưu Trường, đôi khi tướng lĩnh lập công thì gia thật cũng có thể bái kiến hoàng hậu.

Bấy giờ quyền thế của hoàng hậu vẫn rất lớn, chỉ là tính cách bản thân của Tào hậu, thêm vào Lữ hậu còn sống, Tào Xu cố gắng khống chế quyền lực của mình trong phạm vi a mẫu chấp nhận được. Tuy quan hệ giữa nàng và thái hậu rất tốt, nhưng nàng không phải là Lưu Trường, phàm có chuyện gì chọc giận bà, hậu quả nàng không gánh nổi.

Cả việc Tào Xu bày tiệc thiết đãi những phu nhân này cũng bẩm báo với Lữ hậu.

Tào Xu rất khéo léo, nàng thấy các đại thần trong nước chỉ có trạch viện yên ổn mới có thể phò tá được Lưu Trường. Nàng thông qua các vị phu nhân biết nhiều việc, cũng làm không ít việc.

Ví như Chu thị là phu nhân của Vương Điềm Khải là người hay ghen, lúc nào cũng lo Vương Điềm Khải tìm người khác, Vương đình úy sống không dễ dàng, cả thiên hạ đều chê cười.

Tào Xu nhiều lần gọi Chu thị tới trò chuyện, một lần trong đó nàng nói:" Nếu ngay cả phu nhân của mình mà đình úy cũng không chấn nhiếp được thì làm sao ông ấy có thể chấn nhiếp quần thần? Nếu ngay cả người nhà còn không tôn trọng ông ấy, người khác sao phải nghe ông ấy? Chỉ sợ sẽ sớm bị bệ hạ vứt bỏ thôi."

Chu thị tuy ngang ngược nhưng biết nặng nhẹ, không muốn vì mình mà lương nhân mất đi tin tưởng của thiên tử, như vậy cả gia tộc sẽ gặp chuyện không may. Từ đó thu bớt lại sự nang ngước của mình, đối xử với Vương Điềm Khải khách khí hơn.

Vương Điềm Khải biết chuyện vô cùng vui mừng, tới bái tạ hoàng hậu.

Tào Xu làm rất nhiều chuyện như vậy, nàng ghi nhớ thọ thần phụ mẫu các đại thần, hoặc ngày giỗ, mỗi khi đến ngày cho người tới tặng quà hoặc bái tế. Những việc đó khiến uy vọng của nàng lên cao, thực sự bắt đầu thành mẫu nghi thiên hạ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment