Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 648 - Chương 648: Không Xong Là Tuyên Nghĩa.

Chương 648: Không xong là Tuyên Nghĩa.

Lúc này Tào Xu đang cười vui vẻ trò chuyện với các vị phu nhân, Lưu Nghiên đến trễ, cúi đầu bái kiến tào xu, gọi a mẫu.

Tào Xu đỡ tiểu mỹ nhân thẹn thùng này lên:" Không cần, gọi tỷ là được."

"Thế sao được à?" Lưu Nghiên giọng rất nhỏ, nàng là tôn nữ của Tuyên phu nhân, luận thân thích, Lưu Trường là trọng phụ của nàng, Tào Xu xứng với tiếng a mẫu này:

Tình huống trong nhà Lưu Nghiên khá đặc thù, Trương Bất Nghi rất lãnh đạm với nàng, thực ra trừ bệ hạ thì hắn lạnh lùng với tất cả, bộ dạng người sống chớ lại gần, không thì như chó điên muốn cắn người ta.

Mấy vị phu nhân xung quanh cũng cảm khái: "Nữ tử tốt thế này, đáng tiếc. Ngự sử tuy cao nhưng không khôi ngô, yếu như thế, e là ..."

Lưu Nghiên nghe họ thì thầm mà đỏ mặt.

"A mẫu !"

Đúng lúc này một tiếng hô to cắt lời họ, Lưu An xông vào Tiêu Phòng Điện: "Con đói rồi!"

Cứ như chuyện nhiều năm trước lại tái diễn ở nơi này, Tào Xu không vui nhìn thằng nhãi này, lạnh lùng:" Đói thì đi tìm a phụ con! Không thấy ta đang bận sao?"

"A phụ bảo con tìm a mẫu."

"Úi da, thái tử tới rồi."

"Không sao, không, cùng ăn."

Mấy vị phu nhân thì thích Lưu An lắm, kéo nó ngồi xuống, còn có người hỏi:" Thái tử đã hôn phối chưa?"

Lưu An tức thì cảm thấy không lành, muốn chạy thì muộn rồi.

"Chính sách làm chủ, triều đình muốn làm gì, chuẩn bị đạt mục đích gì, đánh thắng ở đâu, làm ra thành tựu gì đều phải ghi chép lại ..." Lưu Trường kiên nhân giải thích cho Chất Đô mục đích của mình, mãi không thấy hắn phản ứng, hỏi:" Ngươi hiểu chưa?"

Chất Đô là người rất nghiêm túc, ít nói cười:" Bệ hạ chuẩn bị dùng hình thức công báo triều đường, đem một số tư tưởng truyền tới địa phương, lấy công báo làm miệng lưỡi triều đình, để thiên hạ đều biết, tăng thêm uy vọng triều đình, khiến sĩ nhân càng nghe lời."

"Ha ha ha, xem ra người hiểu rồi, có điều viết thứ này không dễ, rắc rối quá không được, thẳng thắn quá không hay, phải biết viết ..." Lưu Trường hạ giọng xuống:

"Đó là nguyên nhân bệ hạ đột nhiên chia thịt cho thái học sinh, có phải muốn thần tìm được người thích hợp trong đó ạ?"

"Trông vào ngươi đó, trẫm không cần biết ngươi tìm ai, trẫm chỉ cần thấy thành quả là được."

"Vâng, xin cho thần làm ngay bây giờ, vừa làm vừa triệu tập nhân tuyển, thần chỉ cần bảy ngày sẽ mang về cho bệ hạ tờ công báo đầu tiên."

"Bảy ngày?" Mạnh miệng như thế làm Lưu Trường hơi hồ nghi:" Ngươi chắc làm được trong bảy ngày chứ?"

"Xin bệ hạ hạ lệnh nếu làm không được, trước chém thần, sau đó chém toàn bộ quan lại liên quan."

Hay rồi, tên này còn tàn nhẫn hơn Triều Thác.

Lưu Trường đang kinh ngạc thì Trương Bất Nghi đi vào, tới bên Lưu Trường định thi lễ, ai ngờ Chất Đô lớn tiếng quát: "To gan! Trước khi bái kiến bệ hạ không hô tên, thấy bệ hạ không bài kiến trước mà tới gần, ngươi dám vô lễ với thiên tử, muốn chết phải không?"

Giây phút đó Trương Bất Nghi choáng váng, bệ hạ lại kiếm đâu ra thứ người kỳ quái rồi?

"Được rồi, không được vô lễ với tam công!" Lưu Trường nhắc:

Chất Đô không nghĩ thế:" Thần là thần tử của thiên tử, tam công cũng là thần, sao phải sợ."

Trương Bất Nghi vô cùng căm ghét tên này, nhưng lại cực kỳ tán đồng lời của hắn, những lời này quá đúng:" Bệ hạ có phải có việc quan trọng định giao kẻ này làm, thần thấy hắn không giống năng thần, mà giống khốc lại."

"Trẫm không ngờ có một ngày ngươi nói ra từ này, vậy ngươi thấy bản thân là năng thần hay là khốc lại?"

Lưu Trường nói tiếp:" Người trẻ tuổi này không tệ, trẫm cùng hắn bàn quốc sự, hắn đáp trôi chảy, có nhiều kế sách. Trẫm thấy có thể trọng dụng, trước tiên để hắn làm việc này, xem hiệu quả thế nào."

"Bệ hạ anh minh! Nên như thế."

Xử trí xong chuyện lớn nhỏ, Lưu Trường thấy mệt mỏi.

Thời gian qua hết chuyện này tới chuyện khác, làm Lưu Trường ứng phó không xuể, bắt đầu hoài niệm lúc còn làm chư hầu vương, tự tại biết bao, cuộc sống hiện giờ thì quá vô vị.

Thiên tử cần cù như trẫm, cổ kim kiếm được mấy người?

Lưu Trường vừa nghĩ vừa lấy cung nỏ ra, sai người chuẩn bị xe, mặc bộ trang phục vừa người, lén lút rời hoàng cung, cả vệ úy cũng không mang theo. Vừa rời khỏi hoàng cung, xe liền tăng tốc, càng lúc càng nhanh. Người đi đường thấy quen cảnh này, vội tránh đường, mấy giáp sĩ quay đầu đi, vờ như không thấy.

Cứ như thế xông ra ngoài Trường An, Lữ Lộc hỏi:" Bệ hạ, chúng ta đi đâu."

"Cứ chỗ ít người mà đi, xem vận may, trẫm không muốn tới Thượng Lâm Uyển nữa, mãnh thú nơi đó cứ thấy trẫm là chạy, thật vô vị."

Triệu Muội đi cùng do dự:" Bệ hạ, mãnh thú nơi khác bị người giết hết rồi, muốn đi chỉ có thể tới Thượng Lâm Uyển."

"Được, được, vậy thì tới Thượng Lâm Uyển!"

Xe ngựa phi như bay, Lưu Trường đứng lên hưởng thụ khoái cảm gió lùa qua mặt.

Đúng lúc ấy đằng xa chợt xuất hiện một cái xe ngựa tốc độ cũng rất nhanh chạy tới phía này, Lưu Trường nổi giận: "Kẻ nào cả gan xông vào xa giá của trẫm."

"Bệ hạ, khụ, hình như là chúng ta xông vào người ta."

"Bảo chúng tránh đường."

"Vâng."

Khi xe ngựa tới gần, hai bên nhìn rõ đối phương, Lữ Lộc khiếp hãi la lên:" Không Xong rồi, là Tuyên Nghĩa."

Lưu Trường cũng biến sắc mặt, khi y định nhảy xe bỏ trốn, Triệu Muội giữ chặt lấy:" Bệ hạ! Bệ hạ! Nguy hiểm lắm, Tuyên Nghĩa là ai, sao phải như thế?"

Tiếng hô của Triệu Muội rốt cuộc đánh thức Lưu Trường, đúng rồi, giờ trẫm là hoàng đế, sao phải sợ Tuyên Nghĩa?

Xe ngựa dừng lại, Tuyên Nghĩa tuổi quá hoa giáp được giáp sĩ dìu xuống nhìn Lưu Trường một cái, không biết vì sao đối diện với ánh mắt đó, Lữ Lộc và Lưu Trường bỗng thấy gò bó.

"Bái kiến bệ hạ."

"Ha ha ha, trọng phụ, không cần đa lễ." Lưu Trường mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí đi tới bên cạnh Tuyên Nghĩa, đỡ ông ta lên:" Sao trọng phụ tới Trường An?"

"Không phải bệ hạ triệu thần tới, nói muốn sửa trì đạo ở Yên Triệu sao?"

"Hả? À, đúng, đúng, nhiều chuyện quá, trẫm quên mất."

Bao năm mới gặp lại Tuyên Nghĩa, trong lòng Lưu Trường cảm khái nhiều lắm, vị đình úy lừa năm xưa đã già rồi, tuy mắc vẫn sắc bén, nhưng không còn khí thế nữa. Lưu Trường thở dài cảm khái cảnh còn người mất, không nhịn được nói:" Trọng phụ, ngay trẫm đánh xe phóng nhanh trong thành, chạy một mạch ra đây, còn định săn thú không theo mùa, trọng phụ làm gì được đây?"

"Bệ hạ làm nhiều việc đáng khoe khoang như thế, thật làm người ta kính phục." Tuyên Nghĩa trào phúng:

"Ha ha ha, chính là thế đó." Lưu Trường cười lớn mời Tuyên Nghĩa lên xe, ngồi ở bên cạnh: "Tuyên tướng, chuyện này khanh phái một người tới là được, tuổi khanh đã cao, bôn ba đường sá xa xôi làm gì?"

"Chủ yếu là thần lâu rồi không về, có rất nhiều chuyện muốn báo trước mặt bệ hạ. Còn về phần trì đạo, nước Yên nhân lực không đủ, cần triều đình hỗ trợ ..."

Yên vương Lưu Tị muốn làm rất nhiều việc, nhưng bị quần thần níu kéo đủ chuyện, vì thế Lưu Trường đưa Tuyên Nghĩa tới nước Yên giá rét.

Quả nhiên Tuyên Nghĩa không làm Lưu Trường thất vọng, ông ta và Lưu Tị một trong một ngoài, Lưu Tị ra ngoài chinh chiến, Tuyên Nghĩa tọa trấn vương cung, những kẻ níu chân bị ông ta trừng trị nghiêm khắc, trong nước ngày một trật tự đâu ra đó. Quân thần phối hợp rất tốt, nước Yên nay không tệ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment