Tuyên Nghĩa kể chuyện nước Yên, Lưu Trường nghe rất chăm chú.
"Tốt lắm, làm rất tốt, vài năm ngắn ngủi nước Yên có thành tích này, là công lao của khanh."
"Đều nhờ đại vương quả cảm, dám làm, các chính sách được thực thi rất tốt."
Lưu Trường cười ha hả:" Khanh quá khen."
Tuyên Nghĩa ngớ ra, ông ta đang nói Lưu Tị mà, mấp máy môi rồi thôi.
Thấy bệ hạ và Tuyên Nghĩa nói chuyện vui vẻ, Lữ Lộc vội hỏi:" Bệ hạ, hôm nay không đi sẵn nữa à?"
"Có hiền nhân từ phương xa tới, còn săn cái gì? Năm Xưa Vũ vương nôn ra thịt, khiến người thiên hạ đều đi theo, nay trẫm muốn học ông ấy, há có thể vì săn thú mà lạnh nhạt với hiền nhân."
Tuyên Nghĩa cau mày trầm tư, đại khái không liên hệ được điển cố và chuyện đại vương đang nói.
"Sao? Trong thời gian khanh không có mặt, trẫm mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, có phải là khác xưa rồi không? Học vấn của trẫm tiến bộ lớn."
Tuyên Nghĩa nghĩ thêm một lúc, ít nhất hồi xưa bệ hạ không nói ra được điển cố, gật gù:" Đúng thế ạ."
Tin tức Tuyên Nghĩa về Trường An kinh động quần hiền, quần hiên biết ông ta về thì vui lắm, năm xưa bọn ta con nhỏ, ông bắt nạt bọn ta, giờ bọn ta đã lớn, ông về đúng lúc lắm.
Nói thì nói thế, nhưng khi gặp Tuyên Nghĩa, quần hiền vẫn rất ngoan ngoãn. Sau khi trưởng thành, bọn họ cũng hiểu được khó khăn của thế hệ trước, ví dụ như Phàn Kháng, hắn đã hiểu làm cữu phụ là chuyện khiến người ta đau đầu cỡ nào. Tuyên Mạc Như ở đình úy cũng thấy a phụ năm xưa thật khổ. Còn Chu Thắng Chi giờ nghe nói nhi tử suốt ngày cùng dám bạn xấu đi trộm gà nhà người ta thì tức giận không thôi.
Lưu Trường bày tiệc khoản đãi Tuyên Nghĩa, tối về Hậu Đức Điện thì Tào hậu đã đợi y rất lâu rồi.
"Hôm nay sao không thấy bệ hạ?"
"À, Tuyên Nghĩa về, trẫm bày tiệc khoản đãi ông ấy ở Đường vương phủ."
Tào Xu giúp y cởi áo, nói một chuyện:" Bệ hạ có thể nói với Trương Bất Nghi một tiếng không, Lưu Nghiên là nữ tử tốt, nhưng hắn lại lạnh nhạt với người ta, thành gia bao lâu rồi mà chưa có con, thế sao được. Hắn nghe chàng nhất mà."
"Ài, đó là chuyện riêng của người ta, nàng lo nhiều thế làm gì? Chẳng bằng làm cho trẫm ít đồ tỉnh rượu ..."
"Ài, chỉ là khổ cho nó, đứa bé ngoan như vậy mà."
Trong Trương phủ, Lưu Nghiên cứ nhìn lương nhân nhà mình chằm chằm.
Trương Bất Nghi cúi đầu ăn cơm, hẳn là đang nghĩ chuyện gì đó, mày nhíu chặt, trông càng thêm vừa mắt, Lưu Nghiên nhìn tới ngây dại.
Đợi Trương Bất Nghi ăn xong, Lưu Nghiên đi tới:" Lương nhân, chúng ta đi nghỉ đi ..."
"Ta còn chưa ăn xong ..." Trương Bất Nghi giật mình:" Nang, nàng buông ta ra ... Nàng lại ... Á ..."
Lưu Nghiên nhìn lương nhất không động đậy được, cười híp mắt.
Cuộc sống ấy, chẳng khổ tí nào.
"Chư vị, ta đã thỉnh lệnh bệ hạ, chuyện không thành, chỉ có chết thôi!"
Khi Chất Đô đứng ở trong Thông văn phủ mới thành lập tiến hành động viên, đám chúc lại rất kích động, tới mức không nói ra lời, toàn thân lẩy run bẩy. Nghe nói trong triều thiết lập cơ cấu mới giống cửu khanh, bọn họ nối nhau ra nhập, kết quả khó khăn lắm mới chen chân vào được liền nghe câu này.
Giờ lui có được không?
Thế nhưng nhìn người trẻ tuổi ở trên, hắn luôn nhíu mày như có thù sâu tựa biển với cả thế giới, ánh mắt hung bạo như muốn lao tới cắn xé người ta, tay thì đặt lên chuôi kiếm như sẽ rút ra bất kỳ lúc nào.
Thế thì ai dám rút lui.
"Các ngươi đều do các phủ tiến cử, không phải do ta muốn, thông chính phủ không nuôi hạng vô dụng, nếu làm không tốt, giao cho đình úy xử trí tội làm việc biếng nhác."
"Bệ hạ giao trọng trách như thế cho chúng ta, chúng ta phải tận lực hoàn thành. Trước tiên ta cần ba mươi danh sĩ, văn bút xuất chúng, không phải loại cắm đầu nghiên cứu sách vở. Ta đã phái người tới các nơi mời danh sĩ, có điều bệ hạ chỉ cho ta bảy ngày, vì thế trước đó cần tập triệu tập danh sĩ Trường An làm việc này."
Có chúc quan lên tiếng:" Chất công, văn sĩ nổi danh thiên hạ đa phần ở Sở ở Ngô, đương kim bệ hạ không thích văn, Trường An thiếu văn sĩ, đi đâu để tìm?"
"Trong thái học nhiều lắm. Ta tự mình tới thái học rồi, trong tay ta có một danh sách, đều là văn sĩ có tiếng ở Trường An, trong ngày hôm nay, các ngươi phải tìm được toàn bộ bọn họ."
"Nếu bọn họ không muốn đến thì sao ạ?"
" Thì mang đầu về cho ta, nếu cả đầu họ cũng không mang về được, thì mang đầu các ngươi về."
"Vâng!"
Lúc này các văn sĩ đa phần làm thượng khách ở phủ vương hầu, không dễ bắt, nhưng Chất Đô đã hạ lệnh như thế, không ai dám nói nhiều.
Trong ngày Thông văn phủ thành lập, một đám chúc lại cầm kiếm từ trong phủ xông ra, thậm chí còn mặc giáp, có người ngồi chiến xa, ai không biết còn tưởng là Tú Y mở phân bộ.
Lưu Trường hiển nhiên không biết, chàng trai mà hắn thấy non nớt này lại là kẻ hung danh vang vọng nhất lịch sử Đại Hán. Nếu nói điểm khốc lại của Tuyên Nghĩa là 100, Trương Bất Nghi 150, Triều Thác 180 thì vị này phải trên 1000, cả đời không dọa người ta thì cũng đang trên đường dọa người ta.
Tên này được thả xuống địa phương, giết hào tộc đầu người lông lốc, Lưu Kính hô vang cam bái hạ phong, giết cho cả một quận huyện không ai dám đi đường nhặt đồ rơi, hào tộc mười mấy quận xung quanh sợ hãi tự động di cư. Không chỉ hào tộc, cả quận thủ gặp hắn cũng sợ tới quỳ xuống hành lễ.
Sau điều lên triều đình, hắn lại dọa quần thần, tông thất, ai gặp cũng sợ. Phàm là người phạm pháp, hắn sẽ dùng thủ đoạn tàn bạo nhất xử trí, không cần biết là triệt hầu hay chư hầu, giết hết.
Thái tử Lưu Vinh của Lưu Khải bị hắn bắt được cũng dùng khốc hình thẩm vấn, thái hậu phẫn nộ muốn giết Chất Đô, Lưu Khải bãi miễn hắn đưa tới Nhạn Môn làm thái thú.
Sau đó hắn đi dọa Hung Nô, từ lúc hắn tới đến lúc hắn chết, Hung Nô không dám tới Nhạn Môn ... Đúng như hắn nói, bất kể đặt hắn ở vị trí nào, hắn cũng có thể dọa chết người ta.
Chàng trai trẻ Chất Đô lúc này chỉ vừa mới đặt chân lên hành trình truyền kỳ của mình thôi.
Chất Đô không quá vô lễ với Phù Khâu Bá, hoặc có thể nói, hắn không cần làm thế:" Đây chính là lúc môn sinh thiên tử ra sức vì thiên tử."
Chỉ một phen thuyết giảng, hắn triệu tập được hơn 20 học tử, đây là văn sĩ có văn bút tốt nhất. Chất Đô thỏa mãn, cuối cùng lại mang theo mấy lão sư Nho gia ở nơi này, vội vàng về phủ mới. Chất Đô không muốn nhàn rỗi, tiếp đó hắn tự tới phủ Thúc Tôn Thông.
Thúc Tôn Thông đã từ nhiệm, như là khai quốc trọng thần thêm vào tuổi cao, người thường khó xử lý được. Ông ta không thích đám khốc lại Pháp gia, nhưng mệnh lệnh thiên tử, ông ta chưa từng phản đối.
Đám đệ tử của ông ta không che giấu sự thù địch.
Có điều Chất Đô không thèm nhìn những kẻ đó:" Ta biết văn bút Thúc Tôn công tốt nhất, nếu có ngài tương trợ, bệ hạ sẽ mừng lắm."
"Ha ha ha, nay ta cầm bút không nổi nữa rồi, huống hồ ta còn bận việc huyện học. Bọn ta vừa thành lập ..."
Thúc Tôn Thông chưa nói hết Chất Đô đã đứng dậy rời nơi này.
Có đệ tử nổi giận:" Kẻ này thật vô lễ."
Thúc Tôn Thông cười khà khà:" Kẻ này không phải thứ tốt lành, đừng trêu chọc là tốt nhất."
Ngày hôm đó, bách tính Trường An thấy từng cỗ xe ngựa phóng như bay, có tiếng văn sĩ chửi bới, kêu đâu đớn, mấy viên quan hung dữ áp giải họ. Bách tính kinh ngạc nhìn nhau:" Xảy ra chuyện gì rồi."
"Nghe nói triều đình lập cái phủ mới, hình như tên gọi là bắt hết văn sĩ phủ ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com