Chưa đầy một ngày, trong thông văn phủ đầy văn sĩ, mặt họ đầy căm phẫn, nhưng xung quanh là đám quan lại cầm kiếm sáng loáng, làm họ câm miệng.
"Bọn chúng xong rồi, ta chính là hảo hữu Sở thái tử Dĩnh khách, lát ta đi tố cáo."
"Thế thì sao, ta bị bắt trong bữa tiệc ở phủ Sở thái tử đây này."
"Ta chính là Sở thái tử."
Lưu Dĩnh Khách trong đám đông đành lên tiếng, văn sĩ xung quanh thất kinh quay sang nhìn, quả đúng là Sở thái tử.
"Thái tử? Sao ngài cũng bị bắt?"
"Ta đi tìm Chất Đô, hắn hỏi ta triệu tập nhiều văn sĩ thế làm gì, ta nói mình có chút thành tựu ở đạo này, thế là hắn bắt luôn."
"Sao hắn dám?"
Chất Đô hắng giọng cắt ngang huyên náo, mắt quét qua một vòng, lập tức chia sáu người một tổ, đưa tới các phòng khác nhau. Trong đây có văn sĩ bất mãn, có học tử đang nóng lòng, thậm chí cả danh sĩ già vang danh thiên hạ, bọn họ đều viết văn theo sai bảo của quan phủ.
Lưu Dĩnh Khách ngoan ngoãn ngồi trong phòng, vì là thái tử của Lưu Giao, hắn hoàn toàn không kế thừa chút đặc điểm nào của Lưu gia, không háo sắc, không mê rượu, không gây sự. Lúc rảnh rỗi viết văn chương, cùng văn sĩ đàm luận thi phú, là dị loại trong Lưu gia.
Nếu tông thất khác bị bắt thì nổi điên rồi, đương nhiên tông thất khác cũng không cần bắt, bắt thứ lưu manh thất học làm gì?
"Bệ hạ thương xót lệ thần thiên họa, bọn họ đa phần là bách tính vì thiên tai nhân họa bị ép thành lệ thần, từ đó chịu đánh đập sỉ nhục. Vì thế, bệ hạ thiết lập một tịch mới, cho phép họ chuyển tịch, đồng thời cấm người khác đánh đập ẩu đả .... Lấy đó làm trọng tâm ... Được rồi, viết đi ..."
Người phụ trách gian phòng này là Chất Đô, hắn tốt bụng nhắc:" Đại là đại sự bệ hạ căn dặn, hi vọng các vị vốc sức, nếu đối phó qua loa, đó là tội mưu phản, diệt ba tộc."
Một văn sĩ không nhịn được lẩm bẩm:" Có giỏi thì đi giết ba tộc của Sở thái tử đi, xem ai giết ai ...."
Nói thế ông ta vẫn thức thời cầm bút lên.
Trong phòng này thì Lưu Dĩnh Khách hoàn thành nhanh nhất, thường ngày hắn nghiên cứu chính lệnh. Khi hắn viết xong thì người khác còn vắt óc suy nghĩ, tuy họ không muốn, nhưng văn nhân đều có ý so kè với nhau, ai cũng muốn viết tốt hớt người khác, dù sao họ cũng dựa vào thanh danh kiếm cơm.
Lưu Dĩnh Khách rất kích động nộp văn chương của mình cho Chất Đô.
Chất Đô xem rất chăm chú, song thần sắc do dự:" Thái tử, mời về."
"Hả?"
"Thần bắt nhầm người, xin thái tử thứ tội."
Chất Đô trả văn chương cho Lưu Dĩnh Khách, lập tức nhường chỗ.
Lúc đó Lưu Dĩnh Khách chỉ thấy trái tim vỡ nát, Chất Đô nói với những người còn lại:" Thiên tử chỉ cần văn chương tốt nhất, ta dựa theo tin đồn tới mời các vị, nếu ai thấy văn mình không đủ thì có thể đi cùng thái tử."
Rồi xong, nghe câu này đánh chết họ cũng không muốn đi theo Sở thái tử.
Cuối cùng Sở thái tử một mình thất hồn lạc phách rời đi, đám văn sĩ nhìn nhau, khóe mắt ánh lên vẻ thù địch vùi đầu viết. Giờ mà bị mời đi thanh danh chẳng phải bị hủy hết à, sau này nhìn ai được, đi đâu lừa cơm được? Định đập bát cơm của người ta à?
Về sau tranh luận với người khác, người ta sẽ chỉ mặt nói:" Ngươi là thứ văn sĩ Chất Đô cũng không thèm bắt."
Thế là đủ không thể ngẩng đầu lên rồi.
Trong lúc người khác bị bắt, Lưu Dĩnh Khách cô độc đi trên phố, sau lưng là hai giáp sĩ. Lòng hắn bi thương tột độ, chẳng lẽ thường ngày mình nhầm, mình không biết viết văn à?
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa phóng qua, sau đó quay lại dừng bên Lưu Dĩnh Khách.
"Trọng phụ, sao lại ở đây?"
Lưu Dĩnh Khách ngẩng đầu, thì ra là mấy đứa do tử An Tường Khải Hiền Ngang, hắn thở dài.
Bộ dạng trọng phụ như thế mấy thằng nhãi càng tò mò, Lưu Tường thậm chí sẵn tay áo lên:" Trọng phụ, có kẻ bắt nạt người à? Nói cho bọn cháu biết là ai?"
Lưu Dĩnh Khách không chịu được đám nhóc nhao nhao hỏi đành đem chuyện hôm nay kể ra:" Chất Đô chỉ chấp hành mệnh lệnh không hề sai, chỉ là ta ... Tài học không đủ."
Lưu An cau mày hỏi:" Trọng phụ, bài luận còn không?"
"Đây ..." Lưu Dĩnh Khách đưa tới:
Lưu An xem rất kỹ, nó lắc đầu:" Trọng phụ viết hay lắm, nhưng trọng phụ, cái này viết cho bách tính thiên hạ xem, trọng phụ viết càng đơn giản càng tốt, viết cao thâm thế này sao họ hiểu? Không phải trình độ trọng phụ không đủ, mà là quá cao."
Lưu Dĩnh cả kinh:" Thật sao?"
"Vâng!"
Tâm tình Lưu Dĩnh Khách tức thì tốt hơn nhiều, vào quán gọi món khoản đãi đám do tử. Lưu Tường tranh thủ khẽ kéo tay Lưu An:" Đệ nói thật chứ?"
"Khụ, khụ, đừng hỏi nhiều."
Lưu Khải tò mò:" Vậy Chất Đô là ai?"
"Hắn là con ác khuyển, hắn thiết lập phủ mới, cần nhân thủ, sau đó .... Cô mẫu tìm mấy đại thần, muốn đưa Yển vào kiếm tư lịch ... Không ngờ hắn bắt Yển, muốn xử tử vì tội hối lộ. Ngươi không biết, Sài Vũ tự đi cứu, thế là hắn bắt luôn Sài Vũ tội bao che. Đao sắp chép xuống rồi, Trương Mạnh phải mang chiếu lệnh của bệ hạ tới mới cứu ra được ..." Lưu Tường lắc đầu liên hồi:
Lưu Khải hít sâu:" Hắn dám xử tử Yển cơ à?"
Trương Yển rất được thái hậu yêu thương, mọi người đều biết, huống hồ Lưu Nhạc còn là đại tỷ của bệ hạ, thế này là công khai đắc tội với cả thái hậu và trưởng công chúa rồi.
"Thế cô mẫu và đại mẫu không giết hắn à?"
"Cô mẫu vội vàng tới Trường An, nghe nói giờ còn đang khóc lóc với đại mẫu, đại mẫu giận lắm, a phụ bị làm cho sứt đầu mẻ trán." An thì thầm:
"Có điều tên này rất được việc, qua chuyện kia, trong phủ chỉ còn lại tinh nhuệ, làm việc nhanh chóng, không ai dám vì hắn ít tuổi mà coi thường."
"Thế thì sao, tên đó dám bắt trọng phụ của chúng ta."
Lưu Ngang rất tức giận, hắn sắn tay áo, lộ ra cánh tay tráng kiện:" Hôm nay ta sẽ báo thù cho cô mẫu, đại mẫu và trọng phụ. Chúng ta đợi tên đó đi lẻ, tập kích bất ngờ ..."
"Phun rắm!" Lưu Tường mắng:" Sài Vũ dẫn người tới phủ của hắn, giao thủ với hắn, bị hắn đánh cho giờ chưa bò dậy được kìa. Ngươi thấy mình so với Sài Vũ thế nào?"
Lưu Ngang tức thì rũ ống tay áo xuống:" Bỏ đi, chúng ta không chấp hắn."
Lưu Dĩnh Khách lúc này gọi món về, mọi người cùng ăn uống, nhưng hắn lại không uống rượu.
"Trọng phụ, vì sao không uống?"
"Không sao, nếu say bọn cháu đưa trọng phụ về."
Mấy thằng nhãi không ngừng mời mọc, Lưu Dĩnh Khách do dự mãi cuối cùng cũng nhấp môi một ít:" Nhưng không được để ta uống nhiều, ta không thích uống rượu ..."
Khi bọn họ từ tửu quán đi ra, Lưu Dĩnh Khách không biết từ khi nào đã phanh áo ra, rống lên:" Gia phụ Sở vương, kẻ nào dám nói văn chương ta không tốt, ta đâm chết! Kiếm của ta đâu, kiếm của ta đâu?"
"Trọng phụ, trọng phụ, về thôi."
"Về cái gì mà về? Hiền, đi tìm cho ta vài mỹ nữ, kiếm cho ta ít thịt, mau lên! .... Hôm nay ta nhất định chơi chết tên cẩu tặc đó, dám xem thường ta à? Ta nhất định đái vào mặt hắn."
Mấy thằng nhóc mặt đen xì, Lưu An bảo Lưu Trường:" Sau này không được để trọng phụ uống rượu nữa."