"Đại tỷ, Yển không sao cả ... Huống hồ, tỷ muốn hắn làm quan thì bảo đệ, không phải xong rồi à? Tỷ để hắn theo Chất Đô, không phải hại hắn sao?"
"Đệ thấy Chất Đô đá Yển ra là kính trọng tỷ, theo hắn làm việc nguy hiểm lắm." Lưu Trường cười ha hả:
Nhưng Lưu Nhạc vẫn tức giận:" Còn không sao à? Nó đã bệnh rồi, có phải chết mới là có sao? Ta mặc kệ, ta tuyệt đối không tha cho kẻ này."
Lưu Trường vừa khuyên đại tỷ vừa nhìn a mẫu.
Thực ra Lưu Nhạc nổi giận không đáng sợ, chỉ phí chút nước bọt là dỗ được rồi, chủ yếu là phía a mẫu.
Trước đó Trương Yển làm lang trung, đứng gác dưới nắng, thế là thái hậu mang đồ ăn đồ uống tới, không nỡ để ngoại tôn bảo bối chịu khổ. Chuyện này làm Sài Vũ sợ hết hồn, sau đó ông ta cũng phải khách khí với Trương Yển, đồng liêu thấy hắn còn dùng lễ bái kiến. Thái hậu sau khi phong Trương Yển thành hầu, còn mấy lần muốn phong vương.
Nên nhớ năm xưa thái hậu phí công lắm mới trừ được chư hầu vương khác họ, nay lại có ý nghĩ đó, đủ biết sủng ái ngoại tôn ra sao?
Ấy vậy mà Trương Yển bị Chất Đô bắt, có bắt tam công cũng không làm người ta khiếp hãi như thế, bắt xong còn dám dùng hình tra khảo, ai dám chọc vào tên điên như vậy?
Ngay cả Lưu Trường cũng thấy đó điên cuồng quá rồi.
Sắc mặt Lữ hậu rất khó coi.
Lưu Trường lo lắm, tên Chất Đô đó không tệ, muốn để lại làm tam công cho An, đừng để bị uống rượu sớm.
"Ha ha ha, a mẫu, đều tại con trước đó ra lệnh cho hắn phải làm thật nghiêm, sợ có kẻ bất học vô thuật trà trộn vào, không ngờ làm Yển chịu khổ."
"Có phải hôm nay hắn tới bái kiến con không, bảo hắn tới thẳng đây đi."
"Vâng, con hạ lệnh ngay."
Lưu Nhạc phẫn nộ:" Ta nhất định khiến hắn phải đi thỉnh tội với Yển."
"Đệ không để hắn đi, tỷ an bài nhi tử vào phủ mới, còn không nói với đệ, giờ muốn đại thần của đệ đi thỉnh tội à? Không có cửa đâu ... Chọc giận đệ, giờ đệ đi đánh thằng nhãi đó một trận nữa." Lưu Trường dứt khoát bày ra phong phạm a phụ, mặt mày ngông nghênh, viết bốn chữ ngươi làm gì được?
Lưu Nhạc tức điên, mắt thấy hai tỷ đệ cãi vã, Lữ hậu vỗ bàn một cái quỳ vội xuống trước mặt bà.
Lưu Nhạc lén đưa tay nhéo Lưu Trường, Lưu Trường không chịu nhéo lại.
"Đệ làm đánh trả à, khi đệ còn nhỏ ta thương đệ thế nào, giờ lớn rồi dám nhéo cả đại tỷ. Trong mắt đệ còn đại tỷ này nữa không?"
"Tỷ lớn thế phải nhường đệ, trong mắt tỷ còn đứa đệ đệ này không?"
"Nhạc, con làm đại mẫu rồi đấy."
Lữ hậu nói một câu, thái bộ công bằng rõ ràng, Lưu Nhạc đành nuốt giận vào trong, Lưu Trường đắc ý nhìn a mẫu toét miệng cười.
Khi tỷ đệ đang xung đột, Chất Đô rốt cuộc cũng tới.
Chất Đô không ngờ bái lạy Lưu Trường trước rồi mới tới Lữ hậu. Cả Lưu Trường không nhịn được, mắng:" Thiên hạ làm gì có lý nào bái lạy nhi tử trước mẫu thân."
"Thiên hạ tôn quý nhất là thiên tử, đâu có lý nào lại bái lạy người khác trước thiên tử? Bệ hạ, đây là công báo hôm nay viết xong."
"Hả? Nhanh thế?"
Lưu Trường vội nhận lấy xem kỹ, bài đầu tiên kể tới những hiền tài xuất thân nô lệ như Y Doãn, hay Bách Lý Hề bị người ta đổi lấy bằng một tấm da dê. Viết lên sự bi thảm của họ sau khi sinh ra rồi sự huy hoàng sau này. Nhìn qua có vẻ không liên quan gì tới chế độ mới.
Nhưng tiếp theo đó tác giả lại nói, xuất thân của người ta là thứ không thể lựa chọn, thiên lý mã rất nhiều, đôi khi bị mai một, vì thiên tai nhân họa mà mất đi cơ hội phát huy tài năng. Nay thiết lập tịch mới là cho những người này cơ hội.
Cả bài văn không nhắc nhiều tới chế độ, đa phần là nguyên nhân chế độ, cùng nói sự nhân từ của thiên tử, làm Lưu Trường hài lòng lắm, cười suốt:" Khá, rất khá!"
Trong bài văn thứ hai mới có nhiều cái nhìn liên quan tới chế độ, cách thao tác cụ thế, còn cả vô số lợi ích. Đương nhiên phần nhiều vẫn là tán thưởng với tầm nhìn của bệ hạ.
Lưu Trường cười muốn lệch mồm, đưa cho a mẫu xem.
Thái hậu xem rất chăm chú từ đầu tới cuối, ngẩng đầu đánh giá Chất Đô:" Ngươi làm tốt lắm, nhưng vì sao lại muốn chọn ngoại tôn ta để thị uy?"
"Thần không thị uy, do Trưởng công chúa phạm pháp, nhi tử lại tham dự vào đó."
"Nếu ta xá miễn tội cho hắn thì sao?"
"Vậy phải hỏi xem bệ hạ có chịu xá miễn không mới thả ra được."
"Nếu ta muốn ngươi thỉnh tội trưởng công chúa thì sao?"
"Nếu bệ hạ ra lệnh, thần sẽ đi tạ tội."
Ánh mắt Lữ hậu từ tức giận chuyển sang tán thưởng, Lưu Nhạc thì không ngồi yên được nữa, vào lúc quan trọng thế này không thể để a mẫu đổi phe, nàng ủy khuất nói:" A mẫu, con chỉ muốn kiếm một công việc cho Yển, vậy mà hắn đánh Yển thành ra như thế."
Lữ hậu nghĩ tới ngoại tôn bảo bối, ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Chất Đô vẫn bộ dạng người chết chớ tới gần, không hề sợ hãi. Lưu Trường cười lớn đi tới bên hắn:" A mẫu, kẻ này có tài tam công! Còn phía Yển, con sẽ đi thăm, a mẫu đùng lo."
"Ngươi làm rất tốt, vẫn thiếu chuyện trì đạo cùng với chiến thắng ở Tây Vực, phải thêm vào, chuyện xảy ra trước đó nữa cũng có thể viết. Hiểu chưa? Trẫm cho ngươi thêm mười lăm ngày."
Lưu Trường vỗ vai Chất Đô:" Trước kia làm thế nào thì sau này làm như thế, không cần lo ai báo thù, cũng không cần kiêng kỵ thân phận của ai. Có trẫm ở đây, kẻ nào muốn hại ngươi, trẫm nấu kẻ đó."
"Bội kiếm này của trẫm không thể tặng ngươi, đó là do huynh trưởng ban tặng, nhưng bội kiếm trước kia của trẫm có thể tặng, có bội kiếm này, ngươi làm việc không cần phải đắn đo nữa."
"Làm cho tốt, đợi làm xong chuyện này, trẫm phong hầu cho ngươi, tương lai để ngươi làm quốc tướng."
Lần đầu tiên sắc mặt hắn thay đổi, khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẽ bị mắng chửi, bị bãi miễn, thậm chí bị giết, hắn nghĩ bệ hạ cùng lắm chỉ ngầm bảo vệ mình, bề ngoài sẽ bắt mình thỉnh tội hoặc trừng phạt. Không ngờ thiên tử lại thưởng cho mình ngay trước mặt thái hậu, còn cổ vũ mình, không lui nửa bước.
"Bái tạ bệ hạ!" Chất Đô ngửa mặt lên, thời khắc này hắn thấy mình gặp được minh quân rồi:
Lưu Trường cười to, tiễn Chất Đô khỏi Trường Lạc cung, Lữ hậu cười nhạt:" Con coi cung điện của ta thành chỗ mua chuộc lòng người à?"
"Được rồi, a mẫu, đại tỷ, không cần tranh cãi vì chuyện này. Để Yển nghỉ ngơi khỏe, sau đó tới nước Lương, Ngũ ca hiền hòa, nước Lương giàu có, không nhiều việc phải làm, quần thần sống nhẹ nhàng, rất hợp với tính Yển. Để hắn ở đó làm cửu khanh, rèn luyện vài năm."
Quả nhiên đổi hoàng đế liền khác hẳn, Lưu Trường tuy tôn trọng thái hậu, nhưng xuất hiện mâu thuẫn, y dám tự quyết, những lời này cho Lưu Doanh một trăm lá gan cũng không dám nói.
Lữ hậu tuy thương ngoại tôn, nhưng bà nhìn rõ thị phi, bình thường bà đọc sách Hàn Phi Tử khá nhiều, có thiện cảm với Pháp gia, Chất Đô có năng lực, lại đủ trung thành với hoàng đế, không tệ.
Chỉ Lưu Nhạc bất mãn, song lúc này Lưu Trường cũng đổi thái độ, mặt dày dùng đủ loại trò cầu xin, rốt cuộc cũng dỗ dành được đại tỷ. Đợi đại tỷ đi rồi, Lưu Trường thở phào ngồi xuống bên a mẫu.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com