"A mẫu, làm hoàng đế khó quá, chuyện lớn nhỏ đều phải tự mình làm ..."
"Được rồi, khỏi cần kể khổ, con muốn bảo vệ hắn, vậy ta tạm tha cho hắn."
Lưu Trường cười ngốc nghếch:" Vẫn là a mẫu hiểu con ngốc."
"Đừng ở đây cười ngốc nghếch nữa, đi làm việc của con đi, phải rồi, thả Vương Điềm Khải ra."
"Vâng, con thả ra, chủ yếu người này lúc nào cũng sợ nọ sợ kia, nếu ông ta có nửa lá gan của Chất Đô thôi con đã trọng dụng ... Người như thế, sao làm đình úy được."
"Trường, con cần loại người như Chất Đô, Trương Thích Chi, cũng cần người như Vương Điềm Khải, ông ta làm việc ổn thỏa. Con dao giống như thế, dùng sai cũng không sợ bị thương, còn loại như Chất Đô, cẩn thận bản thân bị thương."
"Đao kiếm dùng để giết người, nếu không làm người ta bị thương được thì ích gì?"
"Khi dao chưa chém xuống mới có sức uy hiếp."
"Chẳng lẽ đâm thẳng vào tim không uy hiếp bằng?"
Lữ hậu nổi giận:" Cãi lại câu nữa xem."
"Con đi thả người đây." Lưu Trường chạy mất:
Lữ hậu ngồi một lúc mới bình ồn được tâm tình, cái thằng nhãi này thích cãi lại, e không sửa được.
Thả Vương Điềm Khải ra, Lưu Trường còn bày tiệc khoản đãi ông ta ở Hậu Đức Điện.
Thực ra Lưu Trường coi Vương Điềm Khải như cái gân gà, ăn thì vô vị, vứt thì tiếc. Y muốn để Trương Thích Chi thay thế, nhưng nhất thời không kiếm được chỗ thích hợp bố trí ông ta. Đồng thời cũng hoài nghi Trương Thích Chi có trấn áp được quần thần không, muốn đối phó với đám lão thần không dễ.
Tuyên Nghĩa thích hợp biết bao, tiếc là nước Yên cần ông ấy, hơn nữa tuổi này không nên tức giận, làm đình úy không chừng hôm nào đó bị bọn nhãi An làm tức chết.
Mặc dù Lưu Trường tươi cười song Vương Điềm Khải đại khái ý thức được dụng ý bệ hạ triệu kiến mình, lòng hụt hẫng. Trương Thích Chi có vẻ chưa phát hiện vấn đề, yên tâm bồi tiếp thiên tử ăn uống, Tuyên Nghĩa thì nhíu mày đăm chiêu.
"Vương công, bọn nhỏ trong nhà khanh đều khỏe chứ?"
"Bệ hạ, đều khỏe ạ."
"Nghe nói trưởng tử Vương Trung Hoàng học vấn không tệ, đang ở Hà Tây nhậm chức, đã thành gia, khanh cũng sắp làm đại phụ rồi."
Vương Điềm Khải mặt mày ảm đạm:" Bệ hạ nói phải ạ, thần tuổi cao, không còn sức lo quốc sự, xin từ ...
Lưu Trường cảm khái, nhiều năm qua Vương Điềm Khải vất vả tìm ra bao nhiêu khôi giáp từ nhà người ta, cũng coi là có công, ép ông ta dưỡng lão không thích hợp. Đột nhiên mắt Lưu Trường sáng lên:" Vương công nói gì thế, khanh mà già thì Tuyên công khỏi sống nữa à?"
Tuyên Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn bệ hạ một cái, lại khép mắt vào.
"Thế này trẫm định thăng chức cho khanh, để khanh làm trung úy, phụ trách an toàn của Trường An, khanh là thích hợp nhất, khanh từng cầm quân đánh trận, biết trị quân. Đồng thời trung úy phụ trách trị an, hiệp trợ đình úy và Tú Y làm việc, mặt này cần kinh nghiệm ..."
Chức vị này rất cần người linh hoạt như Vương Điềm Khải, chứ nếu giao cho Chất Đô, khả năng mai thôi đám Khải, Tường vì phóng xe mà bị giết rồi.
Vương Điềm Khải có hơi choáng, từ đại lao ra liền thành trung úy:" Đa tạ bệ hạ."
"Ha ha ha, làm cho tốt, trẫm kỳ vọng vào khanh đó."
Lưu Trường ám thị, Vương Điềm Khải hiểu ngay, bệ hạ định trọng dụng trung úy làm việc, ông ta không dám đắc tội với thái hậu, nhưng phụng hoàng lệnh đi tìm giáp trụ, gây khó khăn cho người khác, hiệp trợ các cơ cấu thì vẫn dám làm.
Tiếp đó Lưu Trường nhìn sang Trương Thích Chi, không kìm được thở dài:" Ngươi làm nổi đình úy không?"
Xe ngựa thong thả từ ngoài hoàng cung đi vào, Lưu An lật xem sách, nghĩ tới chú thích của lão sư, hơi trầm ngâm. Xe ngựa vừa đi qua Tư Mã Môn, tức thì có một đám giáp sĩ xông tới vây quanh.
Lưu An sững người, nó vội nhìn quanh, mặc dù a phụ chuyện gì cũng muốn học Tần vương, nhưng chuyện giết thái tử thì không nên học chứ.
Khi Lưu An đang nghi hoặc thì từ xa có ba bóng người xuất hiện.
Vương Điềm Khải, Tuyên Nghĩa, Trương Thích Chi.
Lưu An vội xuống xe bái kiến, nhưng sắc mặt Tuyên Nghĩa, Vương Điềm khải cũng chấn kinh nhìn Trương Thích Chi. Trương Thích Chi cau mày nhìn thái tử xuống xe, nói lớn:" Theo Hán luật, qua Tư Mã Môn không xuống ngựa là đại bất kính, mời thái tử đánh xe đi rồi lần nữa đi bộ qua Tư Mã Môn."
Lưu An chỉ nhìn Vương Điềm Khải:" Vương công, chúc lại đình úy ra lệnh trước mặt ngài kìa."
"Thái tử điện hạ, thần đã không còn là đình úy rồi, hắn mới là đình úy."
Trương Thích Chi lần nữa cao giọng:" Mời thái tử đánh xe đi."
Lưu An cắn răng, may mà nó khá bình tĩnh, không nóng nảy như a phụ, xoay người lên xe lùi lại.
Vương Điềm Khải mồ hôi ròng ròng:" Thích Chi à, ngươi mới làm đình úy có nửa canh giờ, sao lại làm thế? Thái tử rất được quần thần yêu quý, thái hậu hoàng hậu cực kỳ ân sủng ..."
Trương Thích Chi đanh mặt:" Pháp luật thì thiên tử và bách tính cùng phải tuân thủ, quy định ra sao, làm như vậy, chỉ cần vi phạm, không thể vì thân phận mà xá miễn. Nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, sao có thể giữ chữ tín với dân? Đình úy là nơi đi đầu công chính thiên hạ, nếu đình úy mà cũng không dám làm theo luật thì bách tính sao có thể bình yên?"
"Nói hay lắm!" Tuyên Nghĩa vỗ tay tán thưởng, ông già này chưa từng kích động như thế, đúng là kế nghiệp xứng đáng, hơn nữa còn đời sau hơn đời trước:
Vương Điềm Khải mặt không còn sắc máu, ông ta định quay lại hoàng cung, Tuyên Nghĩa giữ lấy:" Ông định làm gì?"
Vương Điềm Khải ú a ú ớ nhìn thái tử An đi qua Tư Mã Môn rồi hầm hầm về hoàng cung. Trương Thích Chi nói với Vương Điềm Khải:" Vương công cũng từng là đình úy, sao đạo lý ấy lại không hiểu?"
"Làm gì có ai vừa lên làm đình úy đã mắng thái tử, đó là gốc quốc gia."
"Thì sao, nếu thiên tử phạm luật, ta cũng xử trí công bằng, huống hồ là thái tử."
"Ngươi, ngươi ... Hồ đồ, ta thực sự không nên tiến cử ngươi làm đình úy! Ta nhìn nhầm người rồi!"
"Vương công có thể về đàn hặc ta, nếu có thể khiến bệ hạ bãi miễn ta thì không tính là ngài nhìn nhầm người nữa."
Trương Thích Chi nói xong kệ ông ta, kéo tay Tuyên Nghĩa, hai người trò chuyện rời hoàng cung.
Về tới đình úy, Trương Thích Chi triệu tập hết chúc lại, tiền hành kiểm tra đột xuất, tám người không qua được khảo nghiệm bị bãi miễn. Hắn nghiêm túc nói:" Thân là quan lại đình úy, nếu luật cũng không nhớ thì chấp pháp thế nào? Cả đình trưởng cũng phải học thuộc Hán luật, các ngươi còn không có tư cách làm đình úy."
"Đình úy phải đi đầu tuân thủ pháp luật, từ nay trở đi, quan lại đình úy phạm pháp, tội tăng một bậc."
Lưu An không ngờ ác mộng của nó tới sớm thế.
Là lão đại băng nhóm có tiếng ở Trường An, bọn chúng biến thành mục tiêu đả kích của đình úy, ngay triều nghị hôm sau, Trương Thích Chi dâng thư xin trừng phạt thái tử.
Theo luật, đi qua Tư Mã Môn không xuống xe, phải đánh roi, mười cái.
Lưu Trường sững sờ, hoang mang ngồi ở thượng vị, hỏi lại:" Ngươi muốn đánh thái tử của trẫm à?"
"Thái tử phạm pháp, phải bị trừng phạt!"
"Chuyện này nói sau đi."
"Xin bệ hạ nghiêm trừng."
Triệu Bình không ngồi yên được nữa, đứng dậy mắng:" Thái tử tôn quý cỡ nào, sao có thể dùng hình phạt?"
"Thái tử tôn quý, vậy Sở vương, Ngô vương, Triệu vương thì sao? Những hoàng tử khác của bệ hạ, con cháu tông thất thì thế nào? Cả hậu đại công huân, chẳng lẽ không tôn quý? Hôm nay bệ hạ vì thân phận thái tử ma tha tội, sau này địa phương học theo, gặp phải người thân phận tôn quý không dám phạt, những người đó ỷ thân phận sẽ giẫm đạp lên luật pháp. Vậy đó mới là đúng à?"
"Bệ hạ là thiên cổ nhất đế, là minh quân, sao có thể vì nhi tử mà xem nhẹ luật pháp? Bệ hạ trước tiên là hoàng đế của thiên hạ, sau mới là phụ thân của thái tử! Xin bệ hạ nghiêm trị."
Lưu Trường mấy lần muốn biện giải, chỉ là ... Ài, năm xưa không học hành tử tế, mở mồm ra cũng không biết phản bác thế nào.
May mà Triệu Bình là người ủng hộ thái tử kiên định nhất, "thái tử xá nhân" phẫn nộ:" Hình phạt không dùng với ..."
"Hình phạt không dùng với đại phu? A, Triệu tướng nếu muốn dùng luật quá khứ, vậy sao không khuyên bệ hạ phế bỏ quận huyện, trả đất cho chư hầu?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com