Quần thần nghe mà bàng hoàng, bệ hạ kiếm đâu ra tên này, người trẻ tuổi giờ toàn dũng mãnh thế à?
Đối diện với sự bức bách của Trương Thích Chi, Lưu Trường đành đứng dậy:" Do trẫm quản giáo không nghiêm, sau này nhất định không thế nữa, lần này bỏ qua cho thái tử đi."
Trương Thích Chi đành bỏ qua chuyện thái tử, tức khắc chĩa mũi giáo vào Chất Đô:" Thông văn phủ lệnh Chất Đô, tùy ý bắt người hành hung, ngang nhiên giẫm đạp luật pháp, ngươi có tư cách gì bắt người? Dựa vào tội gì giết ngươi?"
Chất Đô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Trương Thích Chi, hai người đối đầu.
Các lão thần thế là chuyển sang buôn dưa, thì thầm bàn tán, hai tên này mà cắn nhau thì ai thắng?
Cùng là Pháp gia, nhưng nguyên tắc làm việc của hai người khác nhau. Với Chất Đô, thiên tử là luật, hoàng đế chỉ đâu đánh đấy, dùng trọng hình để trị thiên hạ.
Trương Thích Chi thì sao, danh ngôn của vị này trên lịch sử là " Pháp giả, thiên tử sở dữ thiên hạ cộng đồng ", nói một cách thông tục, đứng trước luật pháp thì người người bình đẳng. Không cần biết ngươi có thân phận gì, phạm tội nào thì phạt đúng tội đó, không dễ bỏ qua.
Đúng như suy đoán của mọi người, phong cách của đình úy nhanh chóng thay đổi, thậm chí nghiêm khắc hơn thời Tuyên Nghĩa.
Thái tử An thành người bị hại lớn nhất.
Trương Thích Chi nhắm vào nó để kiếm chính tích. Khi Lưu An, Lưu Tường, Lưu Khải, Lưu Ngang bị bắt, Thành Dương vương đi cứu người như mọi khi thì không thành công. Hà Tây vương phóng xe trong thành, phạt hai thuẫn, Bắc Đình vương phóng xe trong thành, khi giáp sĩ bắt còn muốn chạy, tội thêm một tầng, phạt bốn thuẫn, hai giáp. Tây Đình vương đánh đập giáp sĩ, biếm thành thứ dân.
Thái tử An ở trên xe, phạt một thuẫn.
Phạt tiền còn dễ, nhưng mà biếm thành thứ dân thì ... Cuối cùng phải do thái hậu ra mặt thì hắn giảm nhẹ tội thành đánh mười roi, còn đích thân hắn chấp hành. Mông Lưu Ngang bị đánh nát rồi, may nó cao lớn cường tráng, đổi lại là người khác khó nói.
Từ sau đó năm thằng nhóc ngoan hẳn, ra ngoài cũng rón rén, mà chúng sợ thì quần hiền đời hai càng không dám làm chuyện gì quá giới hạn. Thế là Trường An yên tĩnh vô cùng, trị an tốt đẹp, đêm không đóng cửa, đi đường không nhặt đồ rơi.
Sau khi nhắm vào huân quý Trương Thích Chi còn đích thân tới các nơi, tra hỏi quan lại địa phương, có hành vi cấm khiếu kiện vượt cấp không? Hán luật quy định, nếu ngươi thấy huyện nha phán quyết bất công thì tố cáo lên quận, nếu vẫn thấy bất công thì tiếp tục tố cáo lên đình úy.
Đương nhiên nếu đình úy thấy huyện nha xét xử công chính thì người tố cáo bị phạt gấp đôi, nếu huyện nha xử sai, vậy thì huyện nha phạt tội gì bản thân phải chịu tội đó.
Luật pháp Đại Hán cực kỳ hoàn thiện đó là vì chế độ này do nước Tần ... Khụ khụ, vì Đại Hán cường thịnh, nhân tài lớp lớp nên luật mới hoàn thiện như thế.
"Tứ ca ... Sau khi về phải nhớ lời Nhị ca, đừng thức đêm xử trí tấu biểu nữa. Cái này do trẫm tặng cho do tử ..."
Lưu Trường đích thân ra cổng thành, nắm tay Tứ ca dặn dò mãi:
Lưu Hằng đáng lẽ phải đi sớm rồi, nhưng mà tấu biểu quá nhiều, hết ngày này tới ngày khác trì hoãn, hắn thấy còn ở lại thêm thì mình thành thừa tướng của Trường đệ mất, thế nên kiếm cơ hội chào từ biệt thái hậu, rốt cuộc cũng chuẩn bị về nước Ngô.
Lưu Trường tất nhiên là không nỡ, đâu dễ có vị ca ca dễ dùng thế này.
Lưu Hằng cũng dặn dò:" Trường đệ, đại thần trong nước có quá nhiều Pháp gia rồi, phải dùng thêm các học phái khác. Pháp gia dễ dùng, nhưng dùng nhiều .... Đệ đã học sử sách, hẳn hiểu đạo lý đó."
"Huynh trưởng yên tâm, trẫm hiểu làm thế nào."
Lưu Hằng nhìn ánh mắt kiên quyết của đệ đệ, không biết là y hiểu thật hay vờ hiểu. Đúng lúc này đám Lưu An vây quanh, Lưu Khải nắm chặt tay Lưu Hằng:" A phụ, con tạm thời chưa thể đi Tây Vực, có thể cho con về nước Ngô không?"
"Đúng, đúng, trọng phụ, cháu cũng muốn tới nước Ngô."
"Trọng phụ, đưa cháu đi theo với."
Cả đám la lên, mắt đầy cấp thiết.
Lưu Hằng vui lắm, bọn nhóc con rất có tình cảm, không uổng mình thương chúng, đang định vỗ về thì Lưu Ngang nói:" Trọng phụ, cái Trường An này không sống được nữa, gian tặc nắm quyền, tên Trương khuyển đó đúng là vô pháp vô thiên ... Hắn đánh cháu giờ ngồi xe cũng thấy đau."
"Đúng thế, hôm đó cháu uống rượu ở tửu quán, người của hắn nói bọn cháu tụ tập uống rượu trái phép, trực tiếp bắt cháu."
"Tên đó đối xử với bách tính rất thân thiết, với bọn cháu lại như kẻ thù."
Lưu Hằng hiểu ra, hay quá, té ra là không sống nổi ở Trường An nữa, chuẩn bị tới họa hại nước Ngô đây mà:" Trương công làm theo luật, nếu các ngươi không phạm luật thì hắn sao phạt được các ngươi. Sau này nếu còn dám bất kính với Trương công, ta không tha cho các ngươi."
Sau khi nghiêm khắc giáo huấn đám nhãi con, Lưu Hằng vội vàng rời nơi này.
Đám nhãi con chỉ biết thở dài, theo Lưu Trường về hoàng cung.
"A phụ, sao lại để mặc cẩu tặc ức hiếp con mình như thế? Hắn cố tình gây chuyện với con, con đi đâu hắn theo đó, sai một chút thôi là hắn bắt."
Với tính cách của Lưu An, nó rất ít khi tức giận, cũng không hận một ai, nhưng tên Trương Thích Chi đó, đúng là không phải con người. Nghe nói hắn ra lệnh, chỉ cần tố cáo một quyền quý là được thưởng, mà quyền quý lớn nhất Đại Hán là ai?
May thái hậu không ra ngoài, Lưu An thậm chí thấy, nếu thái hậu ra ngoài, tên đó cũng dám theo dõi.
Lưu Trường nghe vậy trầm tư:" Năm xưa trẫm cũng từng thống hận một người, ông ấy tới Trường An lập tức bắt trẫm, còn ra tay đánh trẫm ... Khi đó trẫm còn nhỏ."
"Hả, vậy a phụ báo thù ra sao?"
"Trẫm chơi ... Cưới nữ nhi của ông ta."
Lưu An hiểu ra:" Là ngoại đại phụ!"
"Đúng thế."
"A phụ, Trương Thích Chi có nữ nhi không??"
"Không biết!"
Lưu Khải vỗ vai Lưu An, đường đường đại nghĩa nói:" Ha ha ha, không được nghĩ thế, làm người phải rộng lượng. Sao có thể thù hận như vậy? Hắn làm việc công tâm, đó cũng là chức trách của hắn? Sao có thể vì đắc tội với đệ mà báo thù? Đệ xem ta đây, tư chưa bao giờ để ý, dù có kẻ đắc tội với ta, ta cũng không hận ... Rộng lượng chút."
Trong Trường Lạc cung, Vương Điềm Khải cúi đầu, đang ôn chuyện cũ với thái hậu.
"Thái hậu chớ giận, Trương Thích Chi không phải cố ý đối đầu với thái tử, quyền quý các nơi rất nhiều, đa số là kẻ phạm pháp. Hắn đối xử với thái tử như thế, các quyền quý khác sẽ không dám phạm pháp. Hắn làm thế cũng là vì nghĩ cho thiên hạ Đại Hán, hắn không phải kẻ cầu danh lợi. Hắn rất hiền hòa với bách tính, không bao giờ lạm dụng hình phạt, còn tự mình đi tuần sát khắp nơi, hỏi thăm tình hình dân gian, trừng trị gian tặc ... Có quyền quý sợ hãi, thậm chí phái người giết chó nhà hắn, hắn không lùi bước."
"Hắn còn trẻ nhưng muốn sửa đổi, hoàn thiện luật pháp, xin thái hậu khoan thứ cho hắn, bỏ qua cho hắn mạo phạm, lấy thiên hạ làm trọng."
Lữ hậu hỏi:" Ta nghe nói Trương Thích Chi không hòa hợp với khanh, còn nhiều lần đàn hặc khanh, vì sao khanh nói đỡ cho hắn?"
Vương Điềm Khải hổ thẹn:" Vì thần không bằng hắn."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com