Tòa thanh lấy đá xám làm ra này mang theo cảm giác cứng rắn trời sinh, có cái đẹp lạnh lùng, nhưng thiếu đi vài phần tình người, đầy lạnh lùng thần bí. đường sá trong thành phân chia rõ ràng, nhưng không liên miên bất tuyệt như Đại Hán mà có vẻ đẹp đối xứng của Đại Tần.
Trong thành bách tính từ từ đi qua, dáng vẻ họ kỳ lạ, hốc mắt sâu, tóc hơn xoăn, người cao lớn. Trang phục của họ cũng độc đáo, đa phần thiên về màu trắng, rộng rãi, như mặc bao tải lên người, sau đó dùng dải lụa sặc sỡ buộc bên hông. Còn có ít người đội vòng cỏ trên đầu.
Nhân số của họ không nhiều, chỉ mấy trăm người, lúc này bọn họ tay bị trói liền với nhau bằng thừng, đầu cúi thấp. Mà bên cạnh bọn họ là người Hung Nô mặt mày hung tợn, vung cao roi, chậm một chút là quất xuống.
Trừ họ ra là những người dùng bừa thứ gì đó che thân, họ không cao như người mặc bao tải, da hơi đen, tướng mạo khác hẳn, đồng thời bẩn hơn. Họ đi chân đất, người vốn đeo xiềng xích, thậm chí không cần người Hung Nô trói, rất ngoan ngoãn.
Kê Chúc đứng bên cái trụ trắng nheo mắt nhìn số tù binh này.
"Ha ha ha huynh trưởng, đừng thấy cái thành này nhỏ, vật tư trong thành chất đống, rượu này, thịt này, muốn gì có đó, còn đám mỹ nhân ... Huynh trưởng, huynh không biết đâu ..."
"Đủ rồi!" Kê Chúc cắt ngang lời Hộ Đồ, lạnh lùng nói:" Ta bảo ngươi đi tấn công, không bảo ngươi đi hưởng thụ. Chỉ phá một cái thành nhỏ mà ngươi đã đắc ý như thế, khi nào mới có thể phản công thảo nguyên, đoạt lại đất cũ?"
Hộ Đồ cúi đầu:" Nơi này tốt như thế, chúng ta đánh không lại người Hán, còn về làm gì?"
"Chúng ta trước đó chiến đấu, có thắng có thua, thua chúng không phải do sĩ tốt của chúng ta không đủ cường đại. Chỉ vì ta không bằng Hàn Tín, Hàn Tín sớm muộn cũng chết, sao ngươi nói lời nhụt chí như thế?" Kê Chúc càng giận:
Hộ Đồ ngần ngừ:" Ai mà biết hắn chết trước hay huynh chết trước, huống hồ hắn chết rồi lại xuất hiện kẻ lợi hại hơn thì sao?"
Thấy đại ca sắp nổi giận, Hộ Đồ rối rít nói: "Huynh trường, đừng nói chuyện nước Hán vội, nói chuyện ở đây đi. Người nơi này khác với kẻ địch chúng ta gặp trước kia, kiến trúc và trang phục của chúng giống người Đại Uyển, nhưng không giống hoàn toàn. Chúng nói đại vương của chúng là Ngẫu Khóa Lạp Địa Đức gì đó ... Đệ không nhớ rõ, dù sao chúng nói người này sẽ quay lại báo thù."
"Đám này đánh trận thế nào?" Kê Chúc hỏi:
"Ha ha ha !" Hộ Đồ cười dài:" Đám này chỉ lợi hại hơn dã nhân chúng ta gặp trước đó, có điều ... Ha ha ha, trình độ chỉ bằng các nước Tây Vực, căn bản không phải đối thủ của chúng ta.
Nếu nói Đại Hán và Hung Nô tác chiến là năm năm hoặc sáu năm, còn nước xung quanh hai đế quốc này, gặp phải Đại Hán và Hung Nô thì cơ bản là chín một.
Thế nên Hộ Đồ rất khinh thường đám người này:" Huynh trưởng, trước kia chúng ta còn lo quân đội của chúng, nay xem ra chúng căn bản không phải đối thủ của chúng ta. Nơi này đúng là vùng đất quý trời ban cho chúng ta, giờ mà đệ gặp quân Hán, thế nào cũng ôm chúng ... Chúng ta có nơi này, cần gì cố thổ nữa?"
Nghe đệ đệ nói thế, mắt Kê Chúc thoáng qua chút lo lắng.
Hộ Đồ sốt ruột giục:" Huynh trưởng, hạ lệnh đi."
"Với những kẻ này căn bản không cần chia làm hai quân, chúng ta cứ để các đô hầu dẫn binh mã bản bộ đi tác chiến, công phá tất cả thành trì nhìn thấy. Chúng ta sẽ lập nên một đế quốc còn cường đại hai trước!"
Kê Chúc liếc mắt nhìn hắn:" Công chiếm thì dễ, cái trị mới khó. Đừng giết đám người mặc bao tải, bọn họ trông có vẻ là người có học vấn, có lẽ họ sẽ hữu dụng. Tạm thời nhốt giam đi, còn đám đen đúa kia, tùy đệ."
"Còn nữa, đừng vội đi chiếm thành trì phụ cận, trước tiên chỉnh đốn quân đội đã, cai trị thành phố có được hiện giờ, phải quản lý nó. Đây không phải là thảo nguyên ..."
"Nơi này là Kham Ly à?"
"Đây mà cũng là quốc gia sao?"
Vừa mới làm thái úy nước Điền chưa lâu, Sài Kỳ khinh thường nhìn xung quanh. Sau khi Tiêu Diên làm Điền quốc tướng thì Sài Kỳ cũng được phái tới đây làm thái úy.
Sài kỳ chủ yếu phụ trách "quân đánh thuê", cũng chính là quân đội man di Ba Thục, đừng xem thường đám man di này thấp bé, không giống giỏi chiến đấu. Nhưng ở trong núi rừng, thực sự là không sợ ai, trước kia đám Chu Á Phu cũng thua thiệt không ít.
Vì Lưu Trường thiên vị bọn họ nên hiện hai quận thủ cũng rất thân thiện với họ, bởi thế họ từ phản tặc biến thành quân đội Đại Hán. Có thể hiểu là quân đoàn sơn cước của Đại Hán. Mà đội quân này không thể giao tướng lĩnh Ba Thục được, nên Sài Kỳ đành phải tới nước Điền.
Lúc này đám phong quân nước Điền đang tươi cười đứng bên cạnh hắn, tính cách Sài Kỳ rất phù hợp với quần hiền, thích nịnh bợ, thích hưởng lạc, vì thế quan hệ với đám phong quân không tệ. Bọn họ thường cùng nhau đi săn, uống rượu, ăn thịt, đó là thói quen cũ của quý tộc nước Sở.
Thói này nói xấu chút là thích phô trương, thích làm mấy thứ vô ích, người Sở đều có thói này, ví như Cao hoàng ... Khụ khụ, ví như Lưu Như Ý.
Lúc này có phong quân chỉ đằng xa:" Vị đó là Kham Lý vương."
"Vương? Hắn mà cũng xứng à?" Sài Kỳ khinh bỉ ra mặt, phải thôi, cứ xem hắn thường tiếp xúc với vương nào là hiểu, Đường vương, Ngô vương, Triệu vương. Nhìn cái nước Kham Ly này, gọi là nước nhưng không có cả tường thành, vương thành ở giữa lưng chừng núi, chẳng có công trình phòng ngự nào, kiến trúc xây bừa bên cây cối hay tảng đá, đơn giản rợn người.
Sĩ tốt nơi đó chẳng biết có thể gọi là sĩ tốt không, tóm lại từ trên xuống dưới treo đầy những thứ không rõ tên, tay cầm mâu làm bằng gỗ, túm năm tụm ba nói gì đó.
Vị "Kham Lý vương" kia tới nơi hoa chân múa tay nói.
Sài Kỳ không hiểu gì hết, chỉ biết nhìn đám phong quân kia nói chuyện với họ.
"Tên đó nói gì thế, rốt cuộc hắn có chịu thông thương với Đại Hán không?"
Có phong quân phẫn nộ:" Thái úy, tên này bảo chúng ta bỏ vũ khí xuống."
"Cái gì, con chó già." Sài Kỳ tức giận rút kiếm đâm thẳng, vị thủ lĩnh dã nhân kia không ngờ tới, bị kiếm đâm xuyên, ngã xuống vũng máu. Sài Kỳ giơ cao kiếm:" Xông lên!"
Chưa tới một canh giờ nước Kham Ly liền bị diệt vong, đám quân đội thấy đại vương chết rồi thì chạy hết, trốn trong rừng. Khi Sài Kỳ ngồi trong thành, hắn vẫn thấy hoang mang.
"Có phải ta vừa diệt một nước không?"
"Thái úy giết thủ lĩnh giặc, tiêu diệt một quốc gia làm loạn, chiến công hiển hách."
"Ha ha ha, đúng rồi, chiến công này của ta có thể phong triệt hầu rồi, ta diệt một nước rồi." Sài Kỳ không nhịn được cười to:
Kham Ly, cái quốc gia tùy tiện lập ra, cũng tùy tiện bị diệt vong như thế. Đó thực sự không thể gọi là quốc gia, chỉ là điểm định cư của một bộ lạc, đám dã nhân chiếm lĩnh nơi này cũng không biết đã chạy đi đâu, quân đội của Sài Kỳ vậy mà không đuổi được, bọn họ biến mất một cách thần bí.
Nơi này chắc chắn là có con đường chúng ta không biết, thông tới nơi chúng ta không biết."
Sài Kỳ khẳng định chắc chắn, hắn nhìn xung quanh nói với các tướng sĩ:" Các ngươi phải bắt được thật nhiều dã nhân, tra hỏi chúng, phải tìm ra con đường đó. Bọn chúng bắt được nhiều tù binh như thế, chắc chắn là bắt từ bên kia. Chúng còn bắt được, chúng ta sẽ bắt được nhiều hơn."
"Ta muốn diệt quốc, ta muốn chém đầu hàng vạn tù binh, ta muốn khắp thiên hạ biết sự vũ dũng của ta."
Nơi này có lượng lớn tù binh, đáng tiếc Sài Kỳ không cách nào giao lưu được, các phong quân lại miễn cưỡng trò chuyện được.
Theo lời miêu tả của những người này, người phía tây chẳng có sức chiến đấu gì, dễ bắt lắm, hơn nữa chẳng bao giờ phản khác, rất thích hợp làm nô lệ. Có điều đi về phía nam là biển lớn, phải lên phía bắc mới bắt được người.
Sài Kỳ lệnh dẫn đường, dẫn quân đi về phía tây.
Trong lòng hắn kích động lắm.
"Tới đó, ta cứ đi thẳng phía bắc, không ngừng công chiếm các nơi, xem ở đó thế nào!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com