"Ngươi lập tức thả những văn sĩ kia ra, ngươi không có quyền bắt họ."
"Ta phụng chiếu lệnh thiên tử."
Ngoài hoàng cung, Trương Thích Chi dẫn giáp sĩ ngăn xe ngựa của Chất Đô, hai người lần nữa đối đầu.
Trương Thích Chi lạnh lùng nói:" Chiếu lệnh của bệ hạ là bảo ngươi biên soạn công báo, không cho ngươi tự ý dùng hình với người khác."
"Bệ hạ bảo ta làm việc, cụ thể làm thế nào thì đó là chuyện của ta, không liên quan tới ngài."
"Có văn sĩ tố cáo ngươi bắt cóc hắn, đánh đập hắn, đe dọa hắn ... Vậy thì có liên quan rồi."
Chất Đô nheo mắt:" Nếu ngài làm việc theo luật, vậy nếu thiên tử phạm pháp thì phải làm sao? Những người ta bắt được thiên tử đồng ý, cụ thể phải làm sao ta cũng hỏi ý thiên tử. Đương kim bệ hạ sái thoát, không biết phạm vào bao nhiêu luật, vì sao ngài không vào hoàng cung chất vấn bệ hạ?"
"Nếu mệnh lệnh thiên tử xung đột với luật pháp thì ngài sẽ làm thế nào?"
Một phen chất vấn làm Trương Thích Chi rơi vào trầm tư.
"Nếu mệnh lệnh bệ hạ xung đột với luật pháp, ta sẽ diện kiến bệ hạ, để bệ hạ thay đổi mệnh lệnh. Có điều chuyện này không phải sở bệ hạ, mà ở ngươi .... Ngươi đâu, bắt lấy tội nhân Chất Đô! Mang về lao ngục."
Đúng lúc Trương Thích Chi sắp ra tay thì đằng xa có người sải bước đi tới.
"Dừng hết cả lại cho ta."
Hai người cùng quay đầu nhìn, người tới là Trương Bất Nghi.
Thế là ba nhân vật ba phái Thuật, Thế, Pháp của Pháp gia đều tề tụ.
Đám quan lại dưới quyền Chất Đô vốn rút kiếm ra đều thu lại, mà giáp sĩ đình úy vây quanh họ cũng vội lui sang bên.
"Trương công!"
"Trương công!"
Trương Bất Nghi nghiêm mặt nhìn hai người khom lưng bái kiến mình:" Bệ hạ trọng dụng các ngươi là để các ngươi tranh đấu với nhau à? Án ở Đình ủy thẩm tra hết chưa? Công báo ở Thông văn phủ đã hoàn thành hết chưa?"
Cả hai tuy hung dữ, nhưng đối diện với tam công răn dạy không dám chống đối.
"Theo ta!"
Trương Bất Nghi phất tay khiến quan lại và giáp sĩ lui trước, còn mình dẫn Chất Đô và Trương Bất Nghi vào hoàng cung. Dọc đường không ai nói gì, Trương Bất Nghi tới trước Hậu Đức Điện mới dừng bước, quay sang nói.
"Đợi vào Hậu Đức Điện mà ta còn nghe các ngươi đàn hặc nhau một lần thôi, tả chặt đầu cả hai, hiểu chưa?"
"Vâng!!" Hai người lần nữa thi lễ:
Trương Bất Nghi bấy giờ mới dẫn hai người đi vào Hậu Đức Điện:" Bệ hạ !"
Không ngờ bên cạnh Lưu Trường còn có một vị đại thần, mà vị này Trương Bất Nghi biết, chính là Lục Giả mới từ Tây Vực về.
Trương Bất Nghi ngồi phía bên kia Lưu Trường, còn Chất Đô và Trương Thích Chi chỉ có phận đứng thôi.
Lưu Trường chỉ hai người họ:" Lục công, đây là ưng khuyển của trẫm."
Lúc này ưng khuyển không hề mang nghĩa xấu, đi săn là hoạt động long trọng, mà ưng khuyển có tác dụng lớn trong săn bắn, đồng thời là con vật nổi danh trung thành cùng dũng mãnh, không tính là chửi nhục .... Trừ khi ngươi dùng để trào phúng.
"Bệ hạ có nhiều hiền nhân phò tá như vậy, thiên hạ Đại Hán nhất định sẽ càng thêm hưng thịnh. Khi thần ở địa phương nghe họ nói bệ hạ là thiên cổ nhất đế, sự hiền minh của bệ hạ, dù cả lệ thần cũng cảm nhận được nhân đức."
Lục Giả tán dương một phen rồi nhìn về phía Trương Thích Chi:" Nghe nói Trương quân muốn phế trừ luật liên đới, lại không muốn dùng hình phạt gấp đôi với người kiếu nại lên trên thất bại, đó là vì sao?"
Trương Thích Chi nghiêm túc đáp:" Hạ quan cho rằng, một người phạm tội là do cá nhân hắn, nếu vì hắn bắt cả láng giềng, người thân, quan quản lý vào tù, vì người có tội mà hại người vô tội là hành vi không chính xác."
"Vậy thì ủng hộ người khiếu nại là sao, có lẽ ngươi không biết, kẻ phạm tội không dễ dàng nhận tội, ngươi cho chúng quyền khiếu nại, chúng sẽ không ngừng kiện lên trên. Sau này địa phương xử lý tội nhân rất khó khăn, còn quan lại Đình úy thì chịu khổ."
"Hình pháp là chuyện liên quan tới mạng người, nếu vì sợ phiền toái, sợ mệt nhọc mà tùy tiện thi hành luật, khiến người vô tội bị phạt thì phải làm sao? Dù để làm một nghìn kẻ ác có thể kéo dài thời gian, nhưng cứu được một người vô tội vẫn đáng."
Lục Giả vỗ tay:" Hay, Trương quân nói hay lắm, có phong phạm của Vệ Ưởng!"
Trương Bất Nghi cười nhạt:" Chỉ là quá có phong phạm của Vệ Ưởng rồi, ngay cả thái tử cũng xử phạt, a phụ ta sợ hãi, sợ ngày nào đó Trương công tới khoét mũi, khắc chữ lên mặt ông ấy!"
Trương Thích Chi mặt trầm xuống, không nói gì cả.
"Lưu hầu làm sao ..." Lưu Trường đang nói dở thì cười to:" Trẫm hiểu rồi, Thương Ưởng khoét mũi lão sư thái tử nước Tần, khắc chữ lên mặt ông ấy, đúng không?"
Lục Giả cười híp mắt:" Bệ hạ anh minh, nhưng người nên sợ là Thích Chi, nếu học Thương Ưởng, học tới bị ngũ xa phân thây giống ông ta thì sao?"
Ai ngờ Chất Đô lên tiếng:" Có chí Thương Ưởng, có vị trí của Thương Ưởng, dù bị ngũ xa phân thây thì có sao?"
Lục Giả cười vang:" Thần lỡ lời rồi, ưng khuyển của bệ hạ hòa thuận như thế, thần chúc mừng bệ hạ."
Lưu Trường không cười mà nhìn hai bọn họ, nghiêm mặt nói:" Trẫm bảo các ngươi tới đây là để phò tá Lục công. Lần này Lục công về Trương An là để làm việc lớn, nếu Lục công sai bảo các ngươi cái gì phải nghe theo, tuyệt đối không được làm khó ông ấy ... Nhất là ngươi Thích Chi."
"Nếu ngươi còn lấy luật pháp ngăn cản Lục công làm việc, trẫm không tha cho ngươi! Còn nhớ chuyện chén ngọc trước kia chứ?"
"Thần biết ạ." Trương Thích Chi cung kính đáp:
Rất nhiều người biết vụ án nổi tiếng này, chén ngọc tổ miếu bị mất, Trương Thích Chi kiên trì phán quyết của mình, thuyết phục được thiên tử. Nhưng ít người biết khi đó Lưu Trường thấy mình không nói lại Trương Thích Chi, quyết định văn không xong thì trẫm dùng võ, ẩu đả hắn một trận với đồng ý.
Chuyện ảnh hưởng tới danh dự thiên tử như thế, người ngoài sao mà biết được.
Lưu Trường lại cùng Lục Giả nói tới đại sự:" Các vương Tây Vực khi nào tới?"
"Hẳn là cuối tháng ạ, thần chuyên môn an bài họ tới cùng nhau, lúc này đang tập trung ở Hà Tây. Họ tới Trường An cũng tức là thành thần tử của bệ hạ, thần có danh sách, xin bệ hạ xem để làm. Có vài kẻ không phục, bệ hạ có thể hà khắc một chút, vài người vô cùng bội phục bọn họ, nên đối xử ôn hòa."
Lưu Trường chăm chú lắng nghe Lục Giả bẩm báo, ngẫm nghĩ:" Để Khải và Ngang tiếp xúc với họ trước, sau này chúng làm lãnh tụ, suất lĩnh các quốc gia khác."
"Vậy bệ hạ phải căn dặn họ không được quá vô lễ, những người đó đã thấy sự cường đại của Đại Hán, hiện quan trọng là để họ cảm thụ được nhân đức của Đại Hán, chỉ biết dựa vào vũ lực đe dọa là không ổn, cương nhu đầy đủ mới là tốt nhất."
"Ha ha ha, trẫm biết, phải rồi trẫm chuẩn bị để họ phái thái tử tới thái học Trường An, khanh thấy sao?"
"Chuyện này ...." Lục Giả ngớ người, sau đó lúng túng nói:" Bệ hạ anh minh."
Ông ta lúng túng cũng phải, kiến nghị này do đích thân ông ta dâng tấu lên thiên tử nói, giờ thiên tử chẳng những ăn cắp ý tưởng của đại thần, còn nói trước mặt người bị ăn cắp ...
Bàn xong chuyện Tây Vực, Lưu Trường mới nói tới chuyện đưa Lục Giả về Trường An.
Đó là viết tài liệu giáo dục vỡ lòng, tài liệu vỡ lòng của Đại Hán bây giờ vẫn là Thương Hiệt Thiên, nhưng đây lại là sách cho người trưởng thành, để bài dưỡng quan lại cho nước Tần, không thích hợp với tình huống hiện nay.
Đám Nho sinh muốn lấy Luận Ngữ làm sách vỡ lòng, thế thì không tốt, năm này qua năm khác, Đại Hán bị Nho giáo chiếm lĩnh.
Huống hồ Luận Ngữ cũng không phải là tài liệu vỡ lòng tốt, mà chủ yếu để nghiên cứu học vấn.
Trước đó Lưu Trường đã nghĩ cách giải quyết vấn đề này rồi, sau Vương Lăng nhắc y nên để một người tinh thông các phái phụ trách, sẽ không quá thiên vị bên nào, mà nhân tuyển này chính là Lục Giả.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com