"Thần sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ." Lục Giả cũng hiểu chuyện này quan trọng cỡ nào, đây là thứ lưu truyền ngàn năm, không dám qua loa:
Lưu Trường dặn thêm:" Khanh có thể tìm Thúc Tôn Thông bàn việc này, những năm qua ông ấy chuyên tâm phụ trách chuyện vỡ lòng, đệ tử ông ta phân bố các nơi, đảm nhận lão sư, không truy cầu công danh. Tổng cộng đã xây dựng 96 tòa huyện học, số trẻ vỡ lòng quá ba vạn..."
"Cứ thế này không tới mười năm nhất định sẽ có hiệu quả, tới khi đó không lo thiếu quan lại nữa."
Lục Giả kính phục:" Nếu chuyện thành, công lao Thúc Tôn công đủ thành thánh rồi."
"Khanh cũng thế, dù sao Thúc Tôn Thông cũng đã già, chuyện này về sau phải dựa vào khanh để làm." Lưu Trường chỉ Chất Đô: "Nếu khanh cần triệu tập hiền tài cùng biên soạn có thể tìm hắn, hắn nắm rất rõ hiền tài Trường An. Cũng có thể giúp khanh viết công báo, để người thiên hạ biết chuyện khanh làm mà tới tương trợ."
Lại chỉ Trương Thích Chi:" Về tên này ... Nếu có kẻ ngầm nhúng tay, đem tranh đấu học phái lên chuyện vỡ lòng thì tìm hắn, để hắn xử trí."
Lục Giả vừa mới về, Lưu Trường cũng không muốn quấy nhiễu ông thêm, cười vui vẻ tiễn ông về nghỉ ngơi. Sau khi quay về Hậu Đức Điện, Lưu Trường không vờ vịt nữa, bày ra tư thế ngồi tổ truyền, ánh mắt không còn hiền hòa như vừa rồi.
"Trẫm trọng dụng các ngươi để các ngươi đấu đá nhau à?"
"Trẫm muốn nhờ vào các ngươi giúp trẫm giảm bớt phiền phức, không phải là gây thêm phiền phức cho trẫm!"
"Hôm nay trẫm cho các ngươi biết gây phiền toái cho trẫm có hậu quả gì!"
Bốp! Bịch! Hự!
Khi cho một trận đòn xong, Lưu Trường mỗi tay tóm cổ một tên xách lên như gả con, làm cả hai mặt đỏ bừng, bị siết tới không thở nổi.
"Còn để trẫm biết các ngươi tranh đấu với nhau, dẫn người tới chỗ đối phương gây sự, trẫm treo các ngươi lên xà nhà luyện tập tiễn pháp! Hiểu chưa?"
Hai người vội vàng gật đầu, Lưu Trường buông tay, cả hai ngã lăn ra đất, lồm cồm bò dậy."
"Còn ngươi nữa Chất Đô, ngươi sưng cái mặt lên làm gì?"
Chất Đô rối rít nói:" Không không, mặt thần thần sinh ra đã thế."
"Cười cho trẫm, nếu không trẫm xé nát miệng người."
Chất Đô nở nụ cười cực kỳ khó coi, đừng thấy đám ưng khuyển Pháp gia vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, nhưng trước mặt thiên tử đều rất nghe lời. Tuy Trương Thích Chi ở mặt luật pháp chống đối hoàng đế, nhưng bình thường nghe lời lắm.
"Ha ha ha, thế mới phải, đi thôi, chúng ta đi ăn thịt."
Lưu Trường thoáng cái đã vui vẻ, khoác vai kéo họ ra ngoài điện.
……………. ……….
"Ngươi có tin trẫm chỉ một tay là bóp vỡ cái bát này không?" Lưu Trường chỉ bát cơm trước mặt, nói với cận thị bên cạnh:
Cận thị nhìn cái bát lại nhìn tay bệ hạ, gật đầu không chút nghi ngờ:" Thần tin."
"Vậy sao còn không mau lấy cho trẫm cái bát to hơn?"
Cận thị vội vàng thỉnh tội chạy đi, rất nhanh trước mặt Lưu Trường xuất hiện một cái bát to bằng đầu người ta. Thế nhưng khi cầm trên tay Lưu Trường thì rất bình thường, chủ yếu vì tay bệ hạ quá lớn.
Mấy ngày trước Điển khách Phùng Kính tới khuyên gian bệ hạ, ngay trước mặt bệ hạ chỉ ra năm khuyết điểm bệ hạ thời gian gần đây, hi vọng bệ hạ thay đổi.
Thế là Lưu Trường vươn tay tát cho một phát, cái tay đó phủ kín mặt.
Nghe nói cho tới nay vị điển khách ấy vẫn còn nằm nhà dưỡng thương.
Lưu Trường ăn rất nhanh, cũng hỏi tới tình hình Phùng Kinh, biết hắn đang dưỡng thương ở phủ thì khinh bỉ:" Từ khi tên khốn Trương Thích Chi cãi lại trẫm, đám đại thần như phát điên, dám chỉ trích lỗi của trẫm ngay trước mặt! Tấu biểu càng không kể siết, đại đa số là hám danh, muốn thông qua trẫm để nâng cao danh vọng. Thế thì trẫm thông qua chúng để rèn luyện võ nghệ.
Dùng Trương Thích Chi có điểm xấu, đó là đám đại thần thấy Trương Thích Chi nhờ bắt thái tử mà danh vọng tăng vọt, thế mà mắt nhìn chằm chằm vào tông thất. Nhưng tông thất bị hắn dọa không dám ra ngoài, ngay cả Triệu Đà tới Trường An làm khách cũng bị văng miểng, trước sau Trương Thích Chi đàn hặc năm lần, Chất Đô còn bắt trưởng sử của ông ta, vì trưởng sử đó có văn tài. Triệu Đà khóc không ra nước mắt, ta căn bản không phải là tông thất.
- Giải thích từ "văng miểng" là từ được dùng để chỉ về cách thanh toán nhau mà không để lại dấu vết truy cứu. Sau này được dùng phổ biến để chỉ về hành vi giết đồng đội. Hết giải thích.
Cuối cùng người duy nhất còn chạy loạn khắp nơi, hình như chỉ có bệ hạ.
Mà vụ án chén ngọc, Trương Thích Chi thành công thuyết phục bệ hạ làm danh vọng tăng vọt, thế là Lưu Trường lập tức thành khu thảm họa, liên tục năm sau người khuyên gián, sau đó bốn vào ngục dưỡng thương, hai ở nhà dưỡng thương.
"Thực ra bọn họ dám khuyên gián chứng tỏ bệ hạ là hiền quân, nếu không sao họ dám làm thế?" Lữ Lộc nói ra suy nghĩ của mình:
"Ngươi nói có lý, xem ra trẫm đúng là quân vương hiền minh." Lưu Trường vừa nói vừa ăn, chợt nhíu mày:" Cơm nước hôm nay là lạ ..."
"Hả?" Lữ Lộc gần như giật lấy bát cơm của Lưu Trường:
"Hoảng cái gì, không phải thử độc mấy lần rồi sao? Trẫm chỉ nói là ăn vào thấy khác thôi, ngươi gọi thượng thực giám tới đây cho trẫm."
Rất nhanh quan phụ trách cơm nước hoàng đế tới.
Lưu Trường nhìn người có cái bụng so được với Ngũ ca, trêu:" Bảo sao trẫm ăn không no, té ra là chui vào cái bụng này."
Một câu làm vị thượng thực giám Cao Khư đó quỳ ụp xuống thỉnh tội.
"Trẫm đùa với ngươi thôi, ngươi phụ trách cơm nước, chắc chắn phải thử, cái bụng của ngươi là bụng tròn chức trách. Đứng lên đi, kê hôm nay trẫm ăn sao khác trước?"
Cao Khư đáp:" Bệ hạ, đó là do trung lang thự hạ lệnh, kê đất Tề ạ?"
"Ồ, Lữ Lộc, đi bắt tên thự trưởng đó vào đình úy."
Lữ Lộc giật mình:" Bệ hạ, vì sao ạ?"
Lưu Trường khinh bỉ:" Ngươi còn chưa hiểu à? Tên này muốn khuyên gián trẫm đấy, hắn đổi thày kê đất Tề, trẫm sẽ gọi hắn tới hỏi nguyên do, hắn sẽ nói một tràng đạo lý, đưa đề tài tới Tần vương. Sau đó thông qua khuyên gián trẫm, để cho phép cái gì đó ..."
Lữ Lộc sững sờ, bệ hạ, ngài có phải nghĩ hơi quá rồi không?
Lưu Trường tự tin nói:" Trẫm quà hiểu đám người này mà, muốn làm quan, muốn dương danh thiên hạ tới điên rồi, định lấy trẫm ra làm đá lót đường, há có dễ thế? Đi bắt đi."
"Vâng!" Lữ Lộc đành tuân lệnh, hỏi Cao Khư:" Thự trưởng đó tên là gì?"
"Phùng Đường ạ."
Lữ Lộc đang định đi, Lưu Trường gọi lại, hỏi:" Tên là gì?"
"Phùng Đường ạ."
"Trẫm nghe quen quen, có phải là thân thích của Phùng Kính không? Lộc, đưa hắn tới chỗ trẫm."
Lưu Trường gọi Cao Khư ăn cơm cùng, hắn vốn không dám, nhưng bệ hạ ra lệnh, hắn đành ăn cùng. Hai người đang ăn đang ăn ngon lành thì Lữ Lộc dẫn người tới, quả nhiên kẻ này đợi có người tới mời mình.
Ông già này đã tiến vào hạn chém giết của Lưu Trường rồi, trông có vẻ gầy gò, mắt sắc bén, mang cái mặt Pháp gia. Lưu Trường thấy mình có thể thông qua tướng mạo phân chia học phái, phàm là loại sưng mặt lên như ai cũng nợ tiền mình thì khả năng cao là Pháp gia, loại râu tóc gọn gàng, nói chuyện nhìn mũi chân thì là Nho gia.
Còn mắt nheo lại, con ngươi phiêu hốt thì là Hoàng Lão, đen như lão nông là Mặc gia.
"Ngươi là thân thích của Phùng Kính à?"
"Không phải ạ."
"Nhìn tuổi tác ngươi, hẳn làm việc trong cung lâu lắm rồi?"
"Thần xuất sĩ muộn ạ."
Lưu Trường gật gù.
"Bệ hạ, kê hôm nay có vừa miệng không?"
"Ha ha ha, kê đất Triệu không tệ."
Phùng Đường hơi do dự:" Bệ hạ, đó là kê đất Tề."
"Cuồng đồ to gan, rõ ràng là kê Triệu, sao dám khi quân phạm tội?"
"Bệ hạ ..."
Lưu Trường nhìn sang Lữ Lộc chỉ bát cơm kê:" Đây là kê nơi nào?"
"Kê Triệu ạ."
"Cao Khư, đây là kê gì?"
"Kê, kê Triệu ạ."
"Hừm người đâu, tên này lừa trẫm, mang tới đình úy."
Tức thì có hai giáp sĩ xông vào kéo ông ta đi.
"Đó là kê Tề, là kê Tề! Bệ hạ, là kê Tề, bệ hạ không thể học gian tặc chỉ hươu nói ngựa."
Giọng của ông ta xa dần, Lưu Trường hài lòng lau miệng:" Nói ra thì thứ kê Triệu này không tệ, sau này chuẩn bị nhiều một chút."
“Phùng Đường dễ già, Lý Quảng khó phong hầu.” Phùng Đường tài cao nhưng được phát hiện ra khi đã quá già, đời sau tiếc nuối làm thơ như thế.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com