Lưu Trường ăn no, đang chuẩn bị đi đấu võ mồm với Tào Xu thì có cận thị tới tìm y, nói thái hậu mời.
"A mẫu !"
Lưu Trường cười vang đi vào điện, còn xoa bụng, đang định nói gì thì thấy a mẫu nghiêm mặt, lập tức đổi sang bộ dạng nịnh nọt:" A mẫu, lại chọc giận a mẫu thế?"
"Ta nghe nói con đả thương rất nhiều đại thần, phải không?"
"Vì, vì ... Người bên cạnh toàn kẻ bất trung!" Lưu Trường tức tối ngồi xuống, mách:" A mẫu, họ chửi con trước."
"Khi xưa a phụ con vẫn còn, đại thần tới khuyên gian, nếu họ nói có lý, a phụ con bỏ mũ ra thỉnh giáo."
"Con có đội mũ đâu."
"Câm mồm."
"Dạ."
"Trường, quân vương có thể cường thế, nhưng tuyệt đối không được bỏ ngoài tai khuyên gián, con người ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu con không cho người ta nói thì làm sao sửa đổi được? Nay con chỉ nghe thấy những lời tâng bốc, lấy lòng, như thế con sẽ bị mê hoặc, không thấy rõ sự thực. Sao có thể vì họ nói thật mà trừng phạt? Dù trừng phạt cũng phải để đình úy làm, sao có chuyện thiên tử đi ẩu đả đại thần khuyên gián? ... Cái thằng nhãi này! Đúng là ..." Lữ hậu càng nói càng giận, cầm lấy gậy gỗ:
"Không phải a mẫu ... Bọn họ không nói thật, bọn họ lợi dụng con ... Gì chưa nói, tên Phùng Kính kia bảo con đi săn không theo mùa sẽ gây ra thiên tai, không phải nói bậy à? Con đi săn mà lại xảy ra thiên tai? Con bắn dã thú có bắt Thái Nhất đâu!"
"Đó là ông ta khuyên con bớt chơi bời, để tâm tư vào chính vụ."
"Ông ta còn bảo con xây hoàng lăng ở Hà Tây dùng quá nhiều vật tư, muốn con ngừng lại. Thế phải nói sao? Con xây hoàng lăng vì để vùng tây bắc trăm năm yên bình, chẳng lẽ nghe ông ta, xây một nửa đã bỏ?"
Lũ hậu lắc đầu:" Nghe hay không là của con, nhưng không được bịt mồm họ, con làm thế thì người thiên hạ sao dám nghị luận con?"
Lưu Trường đắc ý nói:" A mẫu không cần lo, còn có thể tìm một vu sư đi giám thị những người nghị luận, vu sư tố cáo ai, con giết người đó. Rồi lại phái người đi giám sát bách tính, vậy là họ không dám nói nữa."
Lữ hậu hít sâu một hơi vẫn không nhịn được ....
Cận thị trong Trường Lạc cung, sau thời gian dài lại nghe thấy tiếng ca của Cao hoàng đế, lần này tiếng ca rất hùng hồn, vang vọng ba ngày, dư âm không dứt.
Lữ hậu tức lắm, trước kia Lưu Doanh đại thần nói sao hắn nghe như thế, làm bà rất bất mãn. Thay bằng Lưu Trường, hay rồi, đại thần chưa nói hết thiên tử đã đấm gục ... Trời cao thương xót, sao con nhà mình không có đứa nào bình thường.
Lưu Trường mặt nhăn nhó nhìn a mẫu thở hổn hển, do dự một lúc hỏi:" A mẫu ăn cơm chưa?"
"Hử?" Lữ hậu nhướng mày:
"Không, không, con không có ý đó ... A mẫu đánh xong rồi, hay là ăn một chút?"
" Trường ... Đại thần có người cầu tài, có người cầu tiền, có người cầu danh, bất kỳ ai trong thiên hạ cũng có lòng riêng. Có những thứ nếu không tổn hại nhiều, con nhận cũng không sao ... Làm hoàng đế không cần quá thông minh ..."
"Làm hoàng đế không cần quá thông minh à? Vậy há chẳng phải cả đời con không làm được hoàng đế tốt?"
"Không, con là hoàng đế tốt, rất thích hợp."
"Đa tạ a mẫu."
Lưu hậu nhắm mắt một lúc, miệng không biết lẩm bẩm cái gì rồi mở ra nói tiếp:" Bọn họ khuyên con, con phải nghe, dù con biết rồi cũng vờ như không biết, làm bộ bừng tỉnh. Con biết làm gì chưa? Nếu một câu nói khiến họ cam tâm nghe con sai bảo, tội gì không làm?"
"Ồ, con biết rồi, giờ con đi thả người."
"Không được, đợi có người khuyên gián, con có thang thuận thế mà xuống."
Làm người ta xấu hổ là những ngày tiếp theo không có cái thang nào cho Lưu Trường xuống, chỉ cần có người nhắc tới tên họ thôi là Lưu Trường thả người ngay, vậy mà chả có ai. Lưu Trường bực bội, sao đám đại thần hèn thế, chỉ đấm vài cái thôi đã sợ rồi.
"Khụ khụ, quần thần có gì muốn nói không?"
Trên triều nghị, Lưu Trường nhìn chằm chằm Chu Xương.
Bình thường ông thích khuyên gián lắm mà.
Khuyên đi.
Chu Xương cũng hoang mang nhìn thiên tử, sao hôm nay thiên tử cứ nhìn mình suốt? Có phải là Lục Giả về rồi, muốn mình chủ động xin nghỉ, nhưỡng chỗ cho con chó già đó.
Thấy Chu Xương không phản ứng, Lưu Trường lại nhìn Triệu Bình, ông ta nhìn ra, bệ hạ đang đợi, nhưng bệ hạ đợi cái gì?
Đúng lúc này Trương Bất Nghi đột nhiên đứng dậy nới lớn:" Bệ hạ!"
"Thần nghe nói, năm xưa Tề Uy vương hạ lệnh, tất cả đại thần, quan lại, bách tính có thể phê bình sai lầm của ta trước mặt ta sẽ được thưởng thượng đẳng, dâng thư khuyên gián sẽ được thưởng trung đẳng, chỉ trích ở nơi công chúng tụ tập, nghe luận sai lầm của ta, truyền tới tai ta, thưởng hạ đẳng."
"Tề Uy vương nhà nghe khuyên gián mà nhận ra sai lầm của mình, nước Tề trở nên cường thịnh."
"Nay có đại thần khuyên gián bệ hạ, tuy họ khuyên không đúng, bịa đặt lung tung, nói ra quan điểm sai lầm. Hơn nữa phương thức cũng không đúng. Nhưng bệ hạ là quân vương hiền minh, vì không để chặn lời kiến nghị thực sự, bệ hạ nên thả họ ra."
Đúng, đúng, trẫm đang đợi cái này đây.
Lưu Trường mừng quá nỗi, vung tay :" Cứ làm theo lời khanh."
Quần thần sững sờ.
Chu Xương và Triệu Bình không tin nổi, tên Trương Bất Nghi này biết nói tiếng người như thế??
Triều nghị kết thúc trong tiếng tung hô bệ hạ thánh minh.
Lưu Trương vỗ vỗ vai Trương Bất Nghi cảm khái quần thần của trẫm mà ai cũng thế này thì có phải tốt biết bao? Rời điện đi không xa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Ngươi có biết Khoái Thông chết thế nào không? Khoái Thông không cho ta mượn xe ngựa nên bị a phụ ta nấu đó."
"Nói láo!" Lưu Trường lớn tiếng cắt lời Lưu An:
Lưu An rùng mình định chạy nhưng Lưu Trường chỉ cần vài bước đã chộp được cổ nó nâng lên, đặt bên cạnh. Người Lưu An đe dọa là xa lang trung phụ trách sự vụ xuất hành của Lưu Trường.
"Chuyện gì thế?"
"Thái tử muốn dùng xe của bệ hạ, thần không dám."
Lưu Trường mắng: "Nên con lấy Khoái Thông ra dọa à? Không có cái gì của bản thân sao?"
Lưu An cúi đầu: "A phụ, bây giờ ở Trường An chỉ có xe của người là an toàn nhất, không ai dám ngăn cản."
"Thằng nhãi này, trẫm cho ngươi biết Khoái Thông chết thế nào?"
Lưu Trường chưa kịp làm gì thì có cận thị tới báo, Thúc Tôn Thông phái cận thị tới, mời hoàng đế tới phủ.
Lưu Trường thả thằng nhãi xuống, lập tức lên xe, chuẩn bị tới phủ Thúc Tôn Thông.
Thúc Tôn Thông bảo Lưu Trường tới gặp mình, mà không đi bái kiến hoàng đế không phải vì ông ta vô lễ, mà vì Lưu Trường hạ lệnh, ông ta già quá rồi. Lưu Trường sợ ông ta xảy ra chuyện gì trên đường nên đặc biệt ban lệnh này.
Lữ Lộc đánh xe:" Bệ hạ thực sự để Nho gia làm sao?"
"Đúng, giáo dục vỡ lòng, ai hơn được Nho gia?"
"Nhưng bệ hạ luôn lo Nho gia áp đảo học phái khác mà."
"Ha ha ha, nay Pháp gia quật khởi, Nho gia muốn xưng bá không dễ đâu."
Bọn họ tới Tôn phủ, có đệ tử đợi sẵn, hành lễ bái kiến mời vào.
Lưu Trường cười to đi vào phòng, ngồi bên giường Thúc Tôn Thông:" Thúc Tôn công, trẫm tới rồi, ha ha ha, khanh và Lục công bàn bạc xong rồi sao?"
Thúc Tôn Thông từ từ mở mắt nhìn thiên tử:" Bệ hạ ... Xin thứ cho thần không giữ lời ... Thần không đợi được tới ... Thần thực sự không cầm cự được nữa .... Tháng năm trôi đi, không đợi ..."
"Hả? Thúc Tôn công nói gì thế?"
"Thúc Tôn công?"
"Thúc Tôn công?"
Thúc Tôn Thông mắt hé mở, thất thần nhìn phía trước, đầu gục xuống vai, ánh mắt đó chứa đầy tiếc nuối, không cam lòng và bất lực sâu sắc.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com