Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 658 - Chương 658: Thang Vũ Giết Vua Soán Vị.

Chương 658: Thang Vũ giết vua soán vị.

Thúc Tôn Thông đi rồi, vị đại nho có giới hạn đạo đức linh hoạt ấy mang theo tiếc nuối và kỳ vọng rời khỏi thịnh thế đã có chút khởi sắc.

Cả đời ông vì Nho gia mà bôn ba, ở Nho gia lại không có địa vị gì, khi Lỗ Nho đắc tội nặng với Cao hoàng đế, ông vì Nho gia giữ lại đốm lửa cuối cùng, để Nho gia có cơ hội quật khởi.

Có người nói ông:" Vì đại nghĩa không câu nệ tiểu tiết là Nho tông Hán Gia!"

Có người nói:" Xúi bẩy quân vương làm cổ lễ thất truyền, là hạng tiểu nhân vô đức!"

Nho tông cũng được, tiểu nhân cũng được, vì vị Nho sinh già phức tạp ấy đi rồi.

Đệ tử của ông ta nói với Lưu Trường, ba năm trước ông đã bệnh tật triền miên, nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng, thậm chí mang thân thể bệnh tật tới nước Yên lập hai huyện học, lại tới nước Tề lập bốn huyện học. Vốn ông còn muốn tới Nam Việt, nhưng không trụ nổi nữa.

Thực lòng có quãng thời gian Lưu Trường coi thường Thúc Tôn Thông, nhưng tuổi ngày càng nhiều lên, y càng kính trọng ông già sung mãn đấu chí, không ngại nhận mình là tiểu nhân này, tới khi ra đi, đấu chí ấy chưa mất.

Nhìn ông già yên tĩnh nằm đó, Lưu Trường đưa ra đánh giá của mình:" Đúng là Nho tông Đại Hán."

Sau khi tin tức truyền đi cũng chỉ có vài vị đại nho tới tế bái, trừ đệ tử bản phái của ông ta ra, đại nho tới tế bái chỉ có Phù Khâu Bá và Lục Giả, làm Lưu Trường không tin nổi.

Lục Giả là người tới sớm nhất, khi ông nhìn thấy di thể của Thúc Tôn Thông liền quỳ xuống bên cạnh nói rất lâu. Lưu Trường đứng ở xa không nghe thấy ông ta nói gì, chỉ biết khi Lục Giả quay lại thì trịnh trọng nói:" Bệ hạ, hi vọng bệ hạ giao chuyện này cho thần làm tiếp."

Ý nghĩ ban đầu của Lưu Trường cũng là như thế, trừ Lục Giả ra, không ai làm được.

Phù Khâu Bá cũng là nhân tuyển không tệ, nhưng ông chỉ chuyên tâm vào học vấn, học vấn của ông rất cao, nhưng nếu thực sự làm việc gì thì kém xa Thúc Tôn Thông. Ông có thể là lão sư ở thái học, là đại hiền của Nho gia, nhưng không gánh được trọng trách này.

Lục Giả học vấn uyên bác, có thể làm thuyết khách, có thể viết văn chương, có thể trị quốc, là nhân tuyển thích hợp nhất.

Lưu Trường sai Lữ Lộc giúp đám đệ tử Thúc Tôn Thông lo liệu hậu sự, y còn một việc phải làm, đó là truy phong. Thúc Tôn Thông không đánh trận, nên không có hầu tước, ông ta là số ít trọng thần không có tước vị. Lưu Trường quyết định truy phong ông làm Tiết hầu, có đãi ngộ ngang với đại thần khai quốc.

Truy phong một người chết, đại thần trong triều tất nhiên không nói gì.

Chuyện vỡ lòng hết sức tự nhiên đặt lên người Lục Giả, đệ tử Thúc Tôn Thông không kháng cự, bọn họ giống Thúc Tôn Thông, thiên tử nói sao nghe vậy, phái của họ sơ bộ bị Pháp gia, Hoàng Lão, ảnh hưởng, nghe lời, biết biến thông. Vì thế mà họ thành dị loại Nho gia, nhưng Lưu Trường rất thích họ.

Bọn họ sẵn lòng xuống địa phương làm lão sư, có thể tới thượng phương nhậm chức, thậm chí không ngại tới Nam Bắc quân làm giáp sĩ, họ không bận tâm danh dự, chỉ làm việc thực. Còn Nho sinh học phái khác chỉ nói không làm.

"A phụ, mấy ngày qua trong thành náo nhiệt lắm." Lưu An ăn miếng thịt, miệng hàm hồ nói:

Lưu Trường lập tức hỏi:" Con trộm xe của ta à?"

Lưu An tức thì cứng người, quên cả nhai, vội nhìn a mẫu, mặt viết rõ hai chữ cầu cứu.

Tào Xu mắng:" Xe của thiên tử mà con có thể trộm à? Đó là tội tiếm việt, tội chết đấy!"

"Năm xưa a phụ không phải cũng trộm xe của bá phụ."

"Trẫm là mượn."

"Vậy con cũng mượn."

"Con là trộm." Lưu Trường cũng chẳng để ý tội tiếm việt gì, hỏi:" Trong thành xảy ra chuyện gì?"

"Có rất nhiều Nho sinh tới bái tế Túc hầu, từ nước Tề, nước Triệu, tóm lại là đâu cũng có ... Mấy ngày qua lão sư cũng không dạy học, nói là đi giao lưu học vấn với những Nho sinh đó."

"Có thắng không?"

"Thua ạ, bị đánh thảm lắm, mặt mũi sưng vù không dám tới Thiên Lộc Các nữa."

Tức thì Lưu Trường hứng thú hơn hẳn:" Bọn họ đánh nhau à?"

Lưu An gật đầu như gà mổ thóc, hai cha con sán lại một chỗ, Lưu An kích động kể:" A phụ biết tửu quán ở Nam môn không? Bọn họ biện luận ngoài tửu quán đó, rồi có lão già, nghe nói ở nước Tề tới, đánh thắng sư phụ con với tám đại gia Hoàng Lão, tuyên bố biện luận với Pháp gia, nhưng Pháp gia không tới."

"Nước Tề à, người Tề đánh nhau giỏi lắm, con thấy rõ kiếm pháp của ông ta không?"

"Con không dám tới gần xem, sư phụ con nói họ có ý đồ."

Lưu Trường gật đầu cười lạnh:" Sư phụ con nói không sai, những kẻ này có ý đồ, khi Thúc Tôn công vừa mất chúng không tới, nay ùn ùn kéo tới. Không tế bái cho tử tế mà kiếm chuyện với học phái khác, chắc chắn có ý đồ."

Lưu An nheo mắt:" A phụ, con thấy đám người này vì cầu danh thôi, không bằng để Chất Đô đuổi khỏi Trường An."

Lưu Trường nổi giận mắng:" An, quân vương có thể cường thế, nhưng tuyệt đối không được bỏ ngoài tai khuyên gián, con người ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu con không cho người ta nói thì làm sao sửa đổi được? Nay con chỉ nghe thấy những lời tâng bốc, lấy lòng, như thế con sẽ bị mê hoặc, không thấy rõ sự thực. Sao có thể vì ghét người ta mà đuổi đi."

Lưu An khinh thường:" A phụ, đám người này dụng tâm bất chính, bọn họ tới Trường An là để gây chuyện, bây giờ không đuổi thì đợi họ gây chuyện mới đuổi à?"

"Nhãi con! Con không biệt trắng đen phải trái đã đuổi người ta đi, có biết thiên hạ sẽ nghị luận về con thế nào không?"

"A phụ đừng lo, chúng ta có thể khôi phục tội nghị luận, tới khi đó ai dám nghị luận chúng ta giết."

Lưu Trường ánh mắt phức tạp nhìn thằng nhãi này rất lâu rồi quay sang Tào Xu:" Nàng có nghe nó nói gì không? Hiền minh như trẫm sao lại có đứa con như thế?"

Tào Xu cũng cau mày, rất nghiêm túc nói:" An, đây mà là hành vi hiền quân à, nghe a phụ con đi."

Lưu Trường lại nói:" Trẫm không thích Nho gia, nhưng có Nho sinh tới, trẫm vẫn sai người mở cổng hoàng cung nghênh đón, sao con không học theo?"

"Cung môn lệnh có nghe lời con đâu."

"Câm mồm, con muốn cưỡi ngựa phải cho nó ăn trước, cương nhu đầy đủ mới là đạo lý chính xác, hiểu chưa?"

"Dạ ... Vậy a phụ nói phải làm sao?"

"Kệ họ là được, dù sao nếu họ làm lớn chuyện, Pháp gia sẽ ra nói chuyện với bọn họ, giờ không cần để ý."

Chuyện quả nhiên như dự liệu của Lưu Trường, khi đám Nho sinh tới bất ngờ đại chiến với Hoàng Lão, truyền nhân của Pháp gia tới nơi, chỉ đang tiếc người này là Trương Thích Chi. Hắn lấy lý do những người này gây tắc đường, ẩu đả gây thương tích, bắt hết.

Sau đó Phù Khâu Bá tới tìm Lưu Trường.

"Bệ hạ, các phái biện luận với nhau không hề có ác ý, đều vì nghiên cứu học vấn, sao có thể bắt họ được."

Phù Khâu Bá không phải là người đầu tiên tới nói đỡ, nhưng ông ta là người duy nhất không bị Lưu Trường đuổi đi.

Dù sao Lưu Trường rất thích ông già này.

"Nếu là biện luận bình thường, vì sao lại đánh nhau?"

"Thời tiết nóng nực, khó tránh khỏi ạ ..."

"Bọn họ biện luận cái gì?"

Phù Khâu Bá do dự:" Bọn họ biện luận Thang vương và Vũ vương có phải là giết vua soán vị không?"

"Cái gì?" Lưu Trường trợn trừng mắt:" Đồng môn của ông vô pháp vô thiên, lại dám nói Thang Vũ mưu nghịch à? Trẫm biết ngay đám Nho sinh này không chịu yên phận đâu mà, trẫm là môn sinh Hoàng Lão, nhất định không bỏ qua cho chúng."

"Bệ hạ, là người Hoàng Lão nói ạ ... Nho gia bọn thần nói Thang Vũ kế thừa thiên mệnh."

"Cái gì? Đám cẩu tặc Hoàng Lão này, trẫm là đích truyền Tuân Tử, sao có thể cho đám Hoàng Lão nói năng bậy bạ? Hôm nay trẫm thay tổ sư trừng trị chúng."

Phù Khâu Bá không chửi hoàng đế vô sỉ mà còn tán dương:" Tùy theo tình hình mà lấy bách gia dùng cho mình, không si mê học thuật nào, bệ hạ là hiền quân. Rất nhiều người chỉ theo đuổi học vấn, vì thứ không quan trong mà cãi nhau, không biết rằng học thuật chân chính là dùng để trị quốc. "

"Bệ hạ dùng Hoàng Lão để dân gian được thoải mái, không bức bách bách tính, dùng Nho gia để giáo hóa, dùng Pháp gia để trừng trị gian tặc, dùng Mặc gia chế tạo máy móc ... Đây là chuyện thánh thiên tử hay làm."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment