Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 763 - Chương 763: Đây Là Thỏ, Kia Là Thỏ, Toàn Là Thỏ Hết.

Chương 763: Đây là thỏ, kia là thỏ, toàn là thỏ hết.

Lưu Trường mặt mày cau có ngồi ở thượng vị nghe Lục Giả báo cáo chuyện phát hành báo chí.

"Theo lệnh bệ hạ, thần đã phát hành Nông báo mức độ tối đa, nhưng vấn đề là sách Nông gia viết quá ít, không đáp ứng đủ như cầu một kỳ."

"Hơn nữa kỹ thuật địa phương trình lên chúng ta phải thí nghiệm, xác định có hiệu quả mới công bố, chuyện nông nghiệp thì hiệu quả quá trậm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát hành báo, gần như không có tác dụng gì."

"Vậy khanh định làm sao?" Lưu Trường chú tâm hơn:

"Thần lệnh địa phương trực tiếp giám sát thẩm hạch kỹ thuật, nếu có sai sót thì trị tội địa phương, như thế giảm bớt thời gian ... Còn văn chương Nông gia, liệu có thể hạ thấp tiêu chuẩn không ạ?"

Lưu Trường phủ quyết ngay:" Yêu cầu không thể hạ xuống, Nông báo khác với báo khác, văn chương hay dở không cần can thiệp, hữu dụng là được ... Cụ thể khanh tìm Loan Bố thương lượng."

Thân Đồ Gia có vẻ không vội lắm, bình tĩnh ngồi một bên. Lưu Trường thi thoảng nhìn ông ta, thấy ông ta không có ý rời đi, đành tiễn Lục Giả đi trước.

"Khanh lại tới vì chuyện gì?"

"Không có gì to tát, chỉ là có chuyện phải bẩm bệ hạ, nhưng vì sao vừa rồi bệ hạ lại chạy?"

"Trẫm vội đi gặp Lục công bàn việc lớn, không thấy khanh. Nói đi, muốn đàn hặc ai?"

"Không phải thần muốn đàn hặc, bệ hạ đem một nửa Thượng Lâm Uyển cho Nông gia, thời gian trước có Nông gia bẩm báo, trong Thượng Lâm Uyển có lượng lớn thỏ hoang, phá hoại ruộng thí nghiệm. Thần nghĩ bệ hạ thích săn bắn, muốn mời bệ hạ và giáp sĩ ..."

Lưu Trường chưa nghe hết đã hỏi:" Hả, khanh tới mời trẫm đi săn?"

Thân Đồ Gia nghiêm túc đáp:" Vâng, nhưng bệ hạ bận rộn, lúc này giáp sĩ hẳn là giết không ít."

Lưu Trường vỗ bàn trách: "Quốc sự trọng đại như thế, sao không báo sớm?"

Cưỡi trên tuấn mã, Lưu Trường giương cung bắn, cùng với tiếng mũi tên bay đi, con thỏ gần như bị cắm thẳng xuống đất, lực mạnh tới mức làm nó tới xương cốt chẳng còn. Lưu Trường không dừng, tiếp tục phóng về phía trước.

Sau khi biết thỏ hoang gây hại đồng ruộng, thiên tử đùng đùng nổi giận, lập tức đi vì dân trừ hại.

"Ông muốn làm gì mà tốn công thế?" Trương Bất Nghi đứng bên đường đợi thiên tử về, hỏi:

Thân Đồ Gia rất chính trực tuy không thích Trương Bất Nghi, nhưng chưa từng vô lễ:" Đại thần trong triều phô trương lãng phí, thói tiệc tùng thịnh hành, đại thần trong triều xuống địa phương, địa phương lấy tiền triều đình chiêu đãi xa hoa. Thần muốn tấu xin bệ hạ trừng trị tình huống này."

"Cho nên ông mời bệ hạ đi săn trước, để bệ hạ vui vẻ mới khuyên gián?" Trương Bất Nghi thấy thao tác của ông ta quá sơ cấp, mục đích viết rõ lên mặt, nhưng hắn lại rất hiểu bệ hạ, cách này khả thi: "Định cướp việc của Quý Bố sao?"

"Quý ngự sử quá ôn hòa, tuy ra sức chỉnh đốn quan lại, song không đủ sức uy hiếp."

"Bệ hạ hiếm khi vui như thế, hôm nay coi như ông lập đại công, ta thiện chí nhắc một câu, gặp bệ hạ nói Quý Bố giám sát bất lực, đừng nói tác phong quan lại suy đồi ..."

Rất nhanh Lưu Trường cưỡi tuấn mã quay về, vật săn được đa dạng, tâm tình rất tốt.

Thân Đồ Gia ngớ người:" Bệ hạ đi săn thỏ cơ mà."

"Ừ, toàn là thỏ hết, đây là thỏ ăn tới béo, đây là thỏ tai nhọn, đây là thỏ vằn, đây là thỏ có sừng." Lưu Trường đàng hoàng giới thiệu từng loại thỏ:

Thân Đồ Gia chỉ người nằm trên xe:" Đó cũng là thỏ à?"

"Đương nhiên, đó là thỏ biết nói chuyện! Này thỏ, ngươi không sao chứ?"

Lữ Lộc mặt căm tức nhìn hoàng đế, hắn không muốn đi săn với hoàng đế nữa, nói là săn thỏ, kết quả là nhất định muốn săn hổ. Thế là tuấn mã của hắn kinh hãi ném hắn ngã xuống, giờ còn đau:" Không sao!"

Thân Đồ Gia hít sâu một hơi, không so đo chuyện chủng loại thỏ nữa:" Bệ hạ, thần có tấu."

Đúng như Trương Bất Nghi nghĩ, tâm tình bệ hạ rất tốt, chăm chú nghe chuyện Thân Đồ Gia nói chuyện quan viên địa phương dùng tiền triều đình khoản đãi, cho bằng phải bắt họ bồi thường.

"Bồi thường cái gì, phải xử tử."

"Bệ hạ, quan viên có hành vi như thế rất nhiều, nếu phạt nặng sẽ không còn người nữa, nên để họ bồi thường."

"Rồi, rồi, rồi, theo lời khanh mà làm."

Lưu Trường chuẩn bị đi, Thân Đồ Gia nói:" Bệ hạ, Quý Bố chỉnh đốn không nghiêm, từ khi bệ hạ đăng cơ, quan lại đa phần là kẻ ác, có tham, có gian, có ngu, quan lại bại hoại thông đồng với ngự sử ..."

Trương Bất Nghi thầm kêu, xong rồi.

Quả nhiên sắc mặt Lưu Trường khó coi:" Ý ngươi là quan lại của trẫm là ổ gian tặc?"

"Bệ hạ, nay quan lại đa phần kế thừa tước vị của bậc cha ông, không hiểu nông, không có bản lĩnh, vì cha ông lập công mà có quan chức. Chưa trải gian khó, không biết bách tính gian nan, cùng hung cực ác, kiêu xa phóng đáng, xá xẻo bách tính ..."

Trương Bất Nghi quát ngang: "To gan, ngươi rõ ràng ám chỉ bệ hạ, muốn làm hỏng danh dự bệ hạ, nhất định là dư nghiệt Vũ Tối! Người đâu!"

Lưu Trường ngăn Trương Bất Nghi lại, nhìn chằm chằm Thân Đồ Gia:" Trẫm cho ngươi sáu tháng, cút xéo đi giúp Quý Bố chỉnh đốn quan viên, làm không tốt trẫm ném ngươi tới Thượng Lâm Uyển làm thỏ, hiểu chưa?"

"Vâng."

Lưu Trường suốt dọc đường về cau mày, không biết nghĩ gì, tới gần cổng thành nhìn thấy có người đang tranh cãi, xung quanh có không ít người vây xem.

Lưu Trường gọi:" Lộc ... Mà thôi, Bất Nghi, ngươi đi xem khẩu âm gì?"

Rất nhanh Trương Bất Nghi quay lại.

"Nước Tề ạ."

"Ồ, vậy là huynh trưởng đã tới nước Tề rồi."

Lưu Trường dẫn mọi người đi qua cổng thành, Lữ Sản gân xanh chằng chịt, chỉ mấy người trước mặt:" Ta chính là Lữ Sản, ta ở đây trực, làm sao có thể tới nước Tề dù dỗ nữ nhi của ngươi, còn làm nàng có thai. Ngươi tưởng ta không dám bắt ngươi à?"

"Đây chính là bằng chứng ngươi để lại, chớ cãi!"

Lữ Sản nhận lấy bằng chứng, vừa mới nhìn thấy chữ viết quen thuộc, lời chửi bới ra tới miệng phải nuốt vào ... hắn biết quân khốn kiếp nào hại mình rồi.

Lúc này Lưu Doanh vừa rời nước Giao Đông.

Nước Giao Đông dù sao là một phần của nước Tề, cho nên bất kể là ngôn ngữ hay phong tục đều không khác nước Tề là bao.

Nhưng Lưu Doanh vẫn ở lại chỗ đứa đệ đệ này rất lâu.

Khi Cao hoàng đế qua đời, Lưu Kiến thực sự còn quá nhỏ, từ nhỏ không biết a phụ là khái niệm gì. Lưu Doanh và Đại Tào hoàng hậu từng nuôi hắn thời gian dài, rất yêu thương chăm sóc. So với các huynh đệ khác, Lưu Doanh rất sủng ái Lưu Kiến, dù sao là đệ đệ do mình nuôi lớn.

Sau khi ở nước Giao Đông một thời gian, Lưu Doanh chuẩn bị nam hạ.

Cáo biệt đệ đệ đứng ở bờ lưu luyến vẫn tay mãi, Lưu Doanh ngồi ở mũi thuyền, nhìn thuyền bè qua lại mà thở dài. Đại Tào hoàng hậu ở bên hỏi:" Bệ hạ, sao lại thở dài."

"Năm xưa trẫm cũng từng đi qua các nơi, biết tình hình địa phương. Trong thời gian ngắn địa phương thay đổi lớn như thế, gọi là nghiêng trời lệch đất cũng không quá, cảnh tượng này hẳn a phụ không dám tưởng tượng ra.

Chuyện này Đại Tào hoàng hậu cũng tán đồng.

Bọn họ đã đi hết phương bắc rồi, biến hóa cực lớn, từ quận huyện tới nước chư hầu, trong mắt Đại Tào hoàng hậu, đây là thịnh thế chưa từng có.

Lưu Doanh thở dài:" Mọi người chỉ thấy Trường đệ thánh minh, không biết vì thịnh thế này đệ ấy phải hi sinh bao nhiêu ... Ài, nay ta và nàng du ngoạn khắp nơi, còn đệ ấy thì bị giam trong thâm cung, bị quốc sự đè cho không ngóc đầu lên được. Năm xưa trẫm cưỡng ép nhường lại cho đệ ấy, thiên hạ được lợi rồi, mỗi đệ ấy là thiệt thòi."

Đại Tào hoàng hậu không nghĩ thế:" Kế vị hoàng đế, sao lại gọi là thiệt thòi?"

"Đứa đệ đệ này của trẫm ham chơi thành thói, giờ vị giam trong hoàng cung, đối với đệ ấy mà nói là sự dày vò lớn nhất. Bao nhiêu tấu chương như thế, không biết Trường còn khỏe không?" Lưu Doanh ngẩng đầu nhìn trời, nhớ nhung đệ đệ:

"Khổ cho đệ ấy."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment