"Cầm lấy, đây là hạt giống tốt nhất Trung Nguyên mang tới, nếu trồng không ra, đừng trách bản thái úy không khách khí."
Hạ Hầu Táo chỉ xe ngựa phía sau, có bách tính tới vận chuyển hạt giống, lý chính đương địa nhũn chân.
Đem hạt giống xuống thôn dã mà dùng tới xe ngựa của thái úy à?
Chỉ có mười mấy xe ngựa, nhưng giáp sĩ trông coi tới gần trăm, Hạ Hầu thái úy đứng trên cùng chỉ huy bách tính. Nghe nói đây đều là hạt giống triều đình cung cấp, sản lượng cao hơn giống cũ rất nhiều.
Nước Tây Đình rất nghèo, nghèo tới mức nào, chính là hơn trăm giáp sĩ bên cạnh Hạ Hầu Táo đã là một phần tư binh lực rồi.
Ấy là sau khi Lưu Khải tới hắn mới đẩy mạnh phát triển quân sự đấy, nếu không thì hơn trăm giáp sĩ này đã là toàn bộ lực lượng quân sự của Tây Đình cơ. Đương nhiên nếu thêm sĩ tốt dự bị có thể tăng thêm hai ba nghìn người.
Lưu Khải còn áp dụng canh chiến của Tần, cấm mọi hoạt động giải trí.
Hạ Hầu Táo sau khi làm thái úy đã nhiều lần dùng binh quy mô lớn, liên tiếp chiến thắng, thành công tiêu diệt thế lực tặc khấu chiếm cứ phía bắc Tây Đình, thu hoạch tận ... 40 trâu dê, vài bao lương thực, mấy cái cán cờ.
Không chỉ ở mặt quân sự, nội chính của Tây Đình cũng có thành quả, Lưu Khải cho khai khẩn lượng lớn đất canh tác, tượng nhân chế tạo nông cụ không ngưng nghỉ, lấy chế độ quân công làm gốc, Thủy Hoàng Đế nhìn thấy phải khen hay.
Căn dặn công việc xong, Hạ Hầu Táo lên chiến mã rời đi, nhìn đội ngũ sau lưng thở dài.
Mới đầu nghe nói mình làm thái uy, hắn vui mừng biết bao, khi chính thức nhậm chức mới phát hiện, thái úy cái gì, huyện úy thì có.
Huyện úy của Trung Nguyên thao luyện cũng có nghìn người, còn mình, binh lực toàn quốc có ngần này.
Nơi này gần như chẳng có việc gì để làm, mới đầu còn có vài tên tặc khấu, nay giết hết rồi, Hạ Hầu Táo chẳng có việc gì làm, chủ động tấu lên đại vương cho đi vận chuyển lương thực.
Hạ Hầu Táo đi một vòng quanh trở về trị sở Thất Tuyền thành, trong thành chỉ có hai vạn bách tính, chiếm một phần ba nhân khẩu toàn quốc. Vương cung đặt ở Trung Nguyên thì một phú hộ trong thành cũng chẳng để vào mắt.
"Thái úy về rồi, nào mời ngồi." Lưu Khải cười ha hả, bất kể đối diện với khó khăn thế nào hắn vẫn vui vẻ:
"Đại vương, giao hết hạt giống rồi."
"Tình hình các nơi ra sao?"
"Còn ra sao được nữa, giống như trước kia thôi, chẳng có chuyện gì." Hạ Hầu Táo thở dài:
"Đại vương rốt cuộc làm sao lại đắc tội với bệ hạ chứ, dù là Bắc Đình cũng có hơn mười vạn, sao lại bị đưa tới đây?"
Lưu Khải cười:" Nếu chúng ta có thể biến một quốc gia sáu vạn người thành mấy chục vạn người, quả nhân sẽ là hiền vương vang danh thiên hạ, khanh là hiền thần. Ở đây chuyện để làm rất nhiều, cơ hội có chính tích càng lớn, là đất quý cho chúng ta mặc sức thi thố tài năng, sao lại thở dài?"
"Vậy chúng ta phải làm sao gia tăng hộ tịch? Nếu không thần đi Bắc Đình cướp dân? Hoặc là ép bách tính sinh con, không sinh là dùng nhục hình."
Nghe thái úy hiến kế như thế, Lưu Khải không giận, nghiêm túc nói:
"Hiện là cơ hội tốt cho chúng ta, Hoài Âm hầu tác chiến ở phía tây, bắt được nhiều tù binh và vật tư. Quả nhân viết thư cho trọng phụ, kể khó khăn của Tây Đình, nếu có thể giữ lại phần nào chiến công của Hoài Âm hầu sẽ lợi ích lớn cho Tây Đình rồi. Quả nhân còn chuẩn bị lập thương đội tới Tây Vực."
"Thái úy, khanh là danh tướng trong nước, sau này chuyện phụ trách hộ tống thương đội, vận chuyển vật tư, đều nhờ hết vào khanh."
"Đại vương yên tâm, giao hết cho thần." Hạ Hầu Táo vỗ ngực nhận ngay:
Lưu Khải nói vài câu đã khiến Hạ Hầu Táo mặt đầy đắc ý, đây là nguyên nhân hắn muốn Hạ Hầu Táo làm thái úy, đó là ... Dễ lừa.
Ngoài lừa thái úy ngốc ra, Lưu Khải còn điên cuồng viết thư cho các trọng phụ của mình, rồi các đại thần hắn chẳng quan biết, thậm chí danh gia các nơi, học theo Lưu Trường năm xưa, áp dụng quốc sách kiểu ăn mày.
Hiệu quả không tệ, triều đình gia tăng viện trợ, thái tử cũng không quên huynh đệ, đưa từ nước Đường tới không ít đồ tốt, trong đó có 2 vạn con dê.
Lưu Ngang ở Bắc Đình viện trợ đồ sắt, Lưu Tường ở Hà Tây trực tiếp cho hơn 7000 tên tội phạm, tội phạm là đồ tốt, ở Tây Đình thiếu nhất là người.
Các chư hầu vương, đại thần đều viện trợ tư nhân, đối với Tây Đây mà nói là giúp đỡ lớn.
"Thời gian trước đưa mấy xe hạt giống, còn cả trâu dê, thằng nhãi này sao lại viết thư rồi?" Lưu Trường bực bội xem thư:" Nó nói là bách tính Tây Đình nghèo khổ, cơm không đủ no bụng, áo chẳng đủ che thân. Bách tính Trường An cũng khổ lắm chứ, bên sông bao người áo không đủ che thân ...."
Lữ Lộc mím chặt môi, bệ hại nói quá đúng, người ta ra sông tắm mà.
Nói thì nói thế, Lưu Trường vẫn cầm bút phê duyệt, cái gì nên cho vẫn cho, nếu không Lưu Khải cả đời làm huyện lệnh.
Lữ Lộc hỏi:" Bệ hạ, Chu Bột cầu kiến, có nên đuổi đi không?"
Chu Bột ở nhà nghỉ ngơi thời gian dài, sau đó không ngừng dâng thư cầu kiến, hi vọng được quay về Hà Tây, Lưu Trường cứ lờ ông ta đi, không gặp.
Lúc này Chu Bột đứng ngoài cổng hoàng cung chờ đợi, với tướng quân như ông ta, nhàn rỗi là sự dày vò lớn nhất, ông ta rất muốn quay về, dù làm sĩ tốt bình thường cũng tốt hơn ở nhà.
Khi Chu Bột cho rằng hôm nay lại không gặp được hoàng đế thì Lữ cận thị đi ra, dẫn ông ta vào hoàng cung.
"Bệ hạ."
Lưu Trường chỉ liếc xéo một cái, cũng không cho ông ta ngồi:" Ngươi tới đây làm gì?"
"Bệ hạ, thần nhàn rỗi ở nhà đã lâu, không mong được về Hà Tây làm thái úy, chỉ xin bệ hạ cho thần làm tướng."
"À, muốn về Hà Tây à, dễ thôi, trẫm có thể bán cho ngươi, làm sĩ tốt một thực ấp, giáp úy nghìn hộ, bì tướng hai nghìn, cửu khanh bốn nghìn, tam công năm nghìn. Ngươi muốn vị trí nào?"
Chu Bột không nói ra lời.
"Không muốn mua à, đi đi." Lưu Trường phẩy tay:
Chu Bột đứng bật dậy, kiên quyết nói:" Xin bệ hạ miễn trừ tước vị, thu hồi tất cả thực ấp, thần nguyện về Hà Tây làm giáo úy, dẫn quân tác chiến vì bệ hạ."
"Trẫm mà làm thế, Thắng Chi khóc chết thôi." Lưu Trường thu lại thái độ vô lễ:" Giáng hầu, trẫm không phải làm khó ngươi, nhưng hành vi trước đó của ngươi không chấp nhận được."
"Ngươi phạm ba lần sai lầm, mỗi lần giảm một nghìn thực ấp, cho ngươi tới Hà Tây tiếp tục làm thái úy. Nói trước, nếu ngươi tiếp tục làm sai, đừng nói tước vị, cái mạng cũng không giữ được đâu."
Chu Bột nhớ tới chuyện xảy ra trong ngục, gật đầu:" Vâng."
Tiễn ông ta đi rồi, Lưu Trường chỉ biết lắc đầu.
Mong lần này ông ta nhớ trong lòng, nếu còn làm xằng, y chỉ còn cách chặt đầu thôi.
Lưu Trường đứng dậy, rời Hậu Đức Điện, hôm nay thời tiết không tệ, vươn mình lấy cung.
Nghe nói ở quê có dã thú gây họa, đây đúng là thời tiết tốt đã trẫm vì dân trừ hại.
Khi Lưu Trường ra ngoài từ xa đã thấy một bóng người vội vã, là Thân Đồ Gia. Ông ta có vẻ đã nhìn thấy Lưu Trường, bước chân nhanh hơn, Lưu Trường biến sắc mặt xoay người đi như chạy.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Thân Đồ Gia cũng bắt đầu chạy, vừa chạy vừa gọi:
Lưu Trường làm như không nghe thấy, cứ thế đuổi nhau tới tận cổng hoàng cung thì y bị bắt, không phải vì y chạy không đủ nhanh mà phía trước là Lục Giả tới tìm y.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com