Mặc dù nhiều quan lại mời, nhưng Thuần Vu Ý vẫn ở nơi cũ, không hề có ý chuyển nhà.
Từ người không hợp với số đông, đi tới đâu cũng bị người ta bài xích, kỳ thị, thậm chí y quán lệnh còn từng quát ông mau xéo về nước Tề, nay tươi cười đón tiếp, ai nấy tán dương ông là danh y hiền y.
Thuần Vu Ý chẳng bận tâm, vẫn như mọi khi, tới y quán khám bệnh, đến hoàng hôn không còn người bệnh nữa mới về nhà.
Ông ta vừa tới nơi ở tạm thời thì thấy có người leo tường nhảy xuống.
Người đó tất nhiên là Lưu An, đang vui vẻ muốn hát ca thì nhìn thấy Thuần Vu Ý, thế là hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, gió lạnh vù vù thổi qua.
"Trượng nhân, tiểu tế đợi đã lâu không thấy người về, nên muốn xem xem người có ở trong nhà không?" Lưu An mãi mới lấy ra được lý do vụng về:
Thuần Vu Ý hít sâu ừ một tiếng rồi vào nhà, Lưu An theo sau.
Vào tới nội viện, Đề Oanh đang giúp a phụ chỉnh lý số thảo dược, thấy hai người họ, tức thì thẹn đỏ mặt, không nói được gì chạy mất.
Thuần Vu Ý ngồi ở thượng vị, Lưu An ăn mặc đơn giản đứng trước mặt ông, lần này hắn tới không phải với thân phận thái tử, mà là thân phận nữ tế, mà Thuần Vu Ý cũng không coi hắn là thái tử.
"Nếu ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, ta không ngăn ngươi, cũng không ngăn được. Chi là hi vọng ngươi đừng để nó phải chịu ủy khuất gì, nó mất mẹ từ sớm, ta lại bôn ba bên ngoài, không chiếu cố chu toàn ..." Thuần Vu Ý nói vài câu mắt đã đỏ hoe:
Lưu An vội nói:" Xin trượng nhân yên tâm, tiểu tế sẽ đối xử tốt với nàng. A phụ mở gia yến, bảo tiểu tế tới mời trượng nhân và Đề Oanh đi dự tiệc."
"Ta có phải chuẩn bị gì không?"
"Cần chuẩn bị gì, tiểu tế chuẩn bị hết rồi."
Thuần Vu Ý không dám từ chối, dẫn nữ nhi lên xe, Lưu An đi bộ ở bên. Xe đi rất chậm, Lưu An cùng Thuần Vu Ý chuyện trò, hắn không nói nhiều như a phụ, nhưng đọc nhiều sách, hiểu biết rất rộng.
Lưu An cái gì cũng đọc, ngay cả sách Y cũng có, hắn giỏi lý luận, luận tới hiểu sâu sắc nội dung y thư tới cả Thuần Vu Ý cũng sửng sốt. Ông ta bất giác cũng cùng nữ tế nói chuyện về tri thức y học, Đề Oanh nhìn hai người họ như thế thì vui lắm.
Khi xe ngựa tới hoàng cung, Thuần Vu Ý lấy ra cuốn sách giấy vàng:" Đây là ghi chép chữa trị cả đời của ta ... Đều là những căn bệnh khó khăn nhất."
Lưu An nhận lấy nhận lấy cuốn sách quý giá, mở ra xem, trong đó có cả bệnh nhân ông không trị được mất mạng, hồ nghi nhìn lão trượng nhân:" Trượng nhân, thế này là ..."
Thuần Vu Ý nghiêm túc nói:" Vì tránh có người làm theo cách chữ trị này gây ra chết người, ta đã chép rất nhiều bản, đưa tới các nơi, để họ không dùng cách nào nữa."
Lưu An xưa nay cao ngạo, khó mà thực sự bội phục một ai, nhưng dâng lên sự kính trọng với lão trượng nhân. Gì chưa nói chứ ngoại thích của mình đúng là người tốt.
Hai người vừa trò chuyện vừa tới cửa hoàng cung.
Lúc này Thuần Vu Ý trở nên gò bó, chân tay luống cuống không biết phải làm sao, Lưu An dẫn hai người tới Trường Lạc cung, vừa đi vừa an ủi.
Còn chưa đi vào tới nội điện, Thuần Vu Ý đã nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo, tiếng cười đó đấy sức mạnh, ông thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ hành lễ bái kiến.
"Ha ha ha, không cần đa lễ, thần thích cả, ngồi đi." Lưu Trường nắm lấy tay Thuần Vu Ý, kéo ông ta tới bên cạnh ngồi xuống:
Thuần Vu Ý giờ mới nhìn quanh, thái hậu, hoàng hậu, cùng mấy vị phu nhân đều ở đây, còn có cả đại vương và đôi song sinh còn nhỏ.
Đúng là gia yến.
"Ha ha ha, không ngờ chúng ta lại thành người nhà." Lưu Trường chỉ Đề Oanh, muốn nói gì đó, len lén rút tờ giấy trong tay ra nhìn mới nói tiếp:" Là Hệ đúng không, sau này ngươi là nhi tức của trẫm, nếu An bắt nạt ..."
"Khụ, a phụ, Đề Oanh, Đề Oanh!"
"Đúng, là Đề Oanh ... Tóm lại nếu An bắt nạt ngươi thì ngươi tìm mấy người này, đây là hoàng hậu, là mẹ ngươi, đây là thái hậu ..."
Mấy người khác căn bản không quan tâm Lưu Trường nói cái gì, đều nhìn Đề Oanh, thần sắc khác nhau. Tào Xu uy nghiêm chứ không hiền hòa như thường ngày, Lữ hậu thì khác, không kìm được khen:" Chẳng trách An suốt ngày nhắc tới, thì ra là mỹ nhân như vậy, nào, ngồi đây."
Lưu Trường xong việc cũng chẳng thèm để ý tới họ, trò chuyện với Thuần Vu Ý. Tiệc bày đủ các loại món ngon, Lưu Bột chẳng bận tâm tới ai ra sức ăn, hai đứa sinh đôi trông mà thèm, khóc toáng lên.
Tuy là sinh đôi nhưng tính cách hai thằng nhãi này không giống nhau, Lưu Tứ hiếu động, không chịu ở yên một chỗ, căn bản giống a phụ. Lưu Lương thì ngoan ngoãn hơn nhiều, đặt đâu ngồi đó.
Lữ hậu rất hài lòng với tôn tức, cứ nắm tay nàng mãi, hỏi vài chuyện đơn giản, nghe nàng trả lời.
Mấy phu nhân khác cũng mang ý khảo sát, nhưng có có địch ý quá mạnh, chỉ Tào Xu trông không vui.
"Thông gia, bọn nhỏ đã lớn rồi, chúng ta định hôn kỳ, ba năm sau nhé, ngươi thấy sao?"
Lưu Trường đang nói Thuần Vu Ý chẳng nghe, cứ nhìn chằm chằm đôi song sinh đang chập chững đi trong điện, làm y tức giận:" Trẫm đang nói với ngươi đấy."
Thuần Vu Ý vội quay sang hỏi:" Bệ hạ, cho thần xem vị công tử kia được không?"
Lưu Trường ngớ người gật đầu, Thuần Vu Ý bế Lưu Lương lên xem mạch, kiểm tra kỹ càng, không khí trong điện trở nên yên tĩnh, Ung Nga vô cùng khẩn trương:
"Sao thế?"
"Bệ hạ, vị công tử này huyết khí không đủ, tâm mạch yếu ớt, không qua được mười tuổi ..."
Tích tắc đó Lưu Trường cuồng nộ, nhưng nén lại:" Vậy phải làm sao?"
"Thần có phương thuốc, theo đó mà dùng, kịp thời bổ máu có thể cứu được, may mà phát hiện sớm, may ..."
Thuần Vu Ý vội tìm kiếm gì đó, Lữ Lộc đưa bút mực tới, ông ta viết đơn thuốc đưa Lưu Trường. Ung Nga ôm Lưu Lương khóc, Tào Xu an ủi.
"Vậy mà Hạ Vô Thư không nhìn ra vấn đề." Lưu Trường tức giận:
"Hạ công sở trường về thương tích, bệnh tật bên trong thế này khó nhìn ra."
Ánh mắt Lưu Trường nhìn Thuần Vu Ý mang theo kính phục, còn Ung Nga vội bái tạ, Lữ hậu cười hỏi:" Đề Oanh, cháu có theo a phụ y không?"
Đề Oanh thật thà đáp:" Cháu có học một chút ạ ..."
"Tốt, sau này chúng ta không cần thái y nữa, bên cạnh đã có rồi."
Cuối cùng Lữ hậu xác định hôn ước cho họ, đặt ở ba năm sau, cưới làm chính thê, đồng thời bàn bạc thêm chi tiết. Khi Thuần Vu Ý rời hoàng cung cũng không dám tin, khuê nữ vậy mà sắp thành hôn rồi.
Thuần Vu Ý cùng nữ nhi về nhà, hoang mang ngồi đó rất lâu, Đề Oanh không biết khuyên giải ra sao, ông chợt cười to:" Ha ha ha, sau này ta muốn khám bệnh cho ai thì khám, không ai cản trở được ta nữa."
Đề Oanh không nhịn được cười:" Rõ ràng là chuyện tốt, a phụ lại nói hung hăng như thế."
Thuần Vu Ý yêu thương nhìn nữ nhi:" Nhờ phúc của con đó, ta có thể tới nước Giao Đông rồi, bên đó gần biển, bách tính nhiều bệnh, nhưng không cho ta chữa, lần này ta đi, đừng hòng cản được ta."
Đề Oanh lại bật cười.
"Người trong lòng con ở Trường An, ta lại vì chuyện của mình mà dẫn con đi."
"Ở bên a phụ rất tốt, không sao ạ."
Hôm sau Đề Oanh dậy sớm, chuẩn bị cơm nước, đi gọi a phụ, nhưng đợi mãi không thấy ông ra, vội đi vào chỉ thấy một bức thư.
"Ta tới nước Giao Đông chữa bệnh, con đừng lo, ta đã phái người báo với thái tử, thái hậu, con có thể tạm thời làm bạn với thái hậu, bảo trọng."
Tổng cộng chỉ có một câu, viết qua loa.
Đề Oanh xem thư, nước mắt rơi xuống.
................. ..................
"Đây là cái gì?"
"Đây gọi là phòng ấm, bọn thần đốt lửa xung quanh cây, chỉ cần đủ hơi ấm thì trái vụ cũng có hoa quả ăn, nhưng trồng khó khăn, bọn thần tìm cách giải quyết ..."
Lưu Trường đứng ngoài ruộng thí nghiệm nhìn cái phòng, mặt đầy ngạc nhiên:
Y chẳng hiểu đám người này đang làm gì, đại khái bị so sánh với Nông gia nước Lương nên nổi điên làm ra đủ thứ mới, nay thứ hiệu quả rõ ràng nhất chính là cái phòng ấm này.
Theo ghi chép lịch sử, trong cây trong phòng ấm xuất hiện đầu tiên vào thời Hán, chuyên môn cung cấp cho quân vương. Có học giả cho rằng nông thư thất truyền của Đổng An Quốc có ghi chép tương quan.
Nhìn Đổng An Quốc mặt đen nhẻm, người bốc ra mùi khói, Lưu Trường hỏi:" Sao ngươi nghĩ ra dùng lửa canh tác? Chưa từng nghe thấy."
Đổng An Quốc lau mặt, cười:" Thần đi qua rất nhiều nơi, phát hiện ra nơi càng ấm áp thì cây cối sinh trưởng càng tốt, vì thế nghĩ có liên quan tới nhiệt độ, từ đó mà suy.
Lưu Trường gật gù nhìn Loan Bố:" Thấy nhân tài trẫm tiến cử thế nào."
"Đúng là đại tài ạ."
"Ha ha ha, sau này ngươi phải dùng nhiều người Nông gia chút, nếu họ có ý nghĩ táo bạo, đừng cản trở. Trẫm sẽ thường xuyên tới ... Khảo sát công tác."
Loan Bố khó xử:" Bệ hạ tới thêm vài lần nữa thì thành quả nghiên cứu bị ăn hết ..."
"Ài, trẫm ăn được bao nhiêu chứ? Với lại trẫm đang học theo Thần Nông thử bách thảo, có thể lập miếu thờ cúng như thánh nhân đấy."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com