Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760: Không Viết Thì Vào Nồi.

Chương 760: Không viết thì vào nồi.

Lúc này người thuyết thư kể truyện mới.

"Lại nói thiên tử sinh ra trong lao ngục, cất tiếng khóc lớn, tức thì Trường An đất rung núi chuyển, tới mười dặm tường thành sập. Tường thành vừa vặn đổ vào phủ Hoài Âm hầu, Hoài Âm hầu thoát chết trong gang tấc, vội đi bái kiến Cao hoàng đế. Có sĩ tốt bẩm báo, nói có năm tướng quân chết."

"Cao hoàng đế cả kinh, hỏi năm người đó là ai, thiên tử sinh ra Vương Ế mất đầu mà chết, Dương Hỉ và Lữ Mã gãy tay mà chết, Lữ Thắng và Dương Vũ gãy chân mà chết ..."

"Sau đó, sau đó thế nào ..." Lưu Trường kích động vô cùng, trước kia tiểu thuyết dân gian toàn viết về Thương Chu Chiến Quốc, y khó chịu lắm, sai họ viết về mãnh nhân thời Hán, lại thấy không có mình, bắt tiểu thuyết gia viết về mình.

Đám tiểu thuyết gia không dám, Lưu Trường sai mang một cái đỉnh to tới, nói không viết thì vào đó, thế là xuất hiện một đống tiểu thuyết ưu tú về hoàng đế.

"Thì ra năm người kia từng xé xác Hạng vương, phải nói là Hạng vương trùng sinh, muốn báo thù Cao hoàng đế."

"Bốn cận thị không cách nào nâng được thiên tử mới sinh, Cao hoàng đế phải gọi Vũ Dương hầu, Vũ Dương hầu sức nhổ núi mà không bế được. Cuối cùng Hoài Âm hầu, Khổng tướng quân, Phí tướng quân, Giáng hầu, Sài tướng quân hợp lực mới bế được lên.

"Thì ra năm người này từng hợp sức đánh bại Hạng vương, Hạng vương không phục, muốn họ nâng mình dậy."

"Cao hoàng đế nhìn thấy bệ hạ, trong mắt bệ hạ có sát khí, lòng sợ lắm, sợ Hạng vương trọng sinh, nói: Trẫm nguyện nhân ngươi làm con, tặng giang sơn cho ngươi."

"Muốn biết chuyện tiếp đó thế nào ..."

"Ấy, ấy, đừng dừng! Lộc! Thưởng!" Lưu Trường kêu to:

Người thuyết thư cười khổ đi về phía Lưu Trường:" Quý nhân, không phải tiểu nhân tham tiền mà tiểu thuyết mới viết tới đó."

"Cái gì, viết có chút xíu đó thì làm sao đủ xem!" Lưu Trường chửi bới ầm ĩ:" Ai viết?"

"Ngu Nguyên người Lạc Dương!"

"Lộc, lập tức tới Lạc Dương.”

Lữ Lộc hiểu ý đi ngay, người thuyết thư thấy cảnh ấy vội vội vàng vàng chạy mất, đến đồ nghề cũng để lại, sợ bị vạ lây.

Lưu Trường đắc ý lên xe ngựa, đi về hoàng cung, mấy tên tiểu tử còn ra sức vùng vẫy, y liền sai người bỏ giẻ trong miệng ra.

Kịch Mạnh giận lắm, cho rằng mình bị sỉ nhục:" Bệ hạ, vì sao bắt tiểu tử? Tiểu tử không phạm tội?"

"Nay không phạm tội, sau sớm muộn cũng phạm tội, đại trượng phu phải chinh chiến sa trường, vì nước vì dân, sao lại ru rú trong thành trì, qua lại với thương cổ."

"Mỗi người mỗi chí, bệ hạ muốn cưỡng ép tiểu tử thay đổi chí hướng là hành vi không quân tử."

"Trẫm chưa từng cưỡng ép ai, thấy ngươi không tệ, có ý đề bạt, không phải là thay đổi chí hướng của ngươi. Ngươi nghĩ cho kỹ, làm đầu lĩnh gian tặc chống đối triều đình, hay là làm mãnh sĩ thiên hạ kính ngưỡng."

Lưu Trường nổi lòng mến tài với tên này, phương diện khác không nói, ở mặt nhìn người y đúng là thân sinh nhi tử của Cao hoàng đế:

Kịch Mạnh cắn răng nói:" Đa tạ bệ hạ, tiểu tử biết bệ hạ nghĩ cho mình, nhưng tiểu tử không đổi chí, xin bệ hạ thả tiểu tử ra."

Lưu Trường sai người dừng xe, sẵn tay áo lên:" Nãi công đã hiếm hoi được một lần ngồi xuống nói lý mà ngươi không nghe à? Giỏi, người đâu, thả chúng ra, hôm nay trẫm phải nói chuyện đạo lý tử tế với chúng."

Ngày hôm đó Kịch Mạnh hiểu ra.

Trường An còn hiểm ác hơn Lạc Dương.

Chí hướng không phải là thứ không thể thay đổi.

"Bệ hạ, tiểu tử nghĩ kỹ rồi, xuất tướng nhập tướng, phải xuất tướng nhập tướng."

Kịch Mạnh nằm trên mặt đất, cả cái mặt không còn nhìn rõ nữa, đoán chừng a mẫu hắn tới cũng không nhận ra, đám còn lại đã ngất hết rồi.

"Nghĩ kỹ thật rồi chứ?

"Tất nhiên ạ, bệ hạ ân sủng như thế, tiểu tử sao dám không biết điều."

Lưu Trường gật gù tán thưởng, chính vì điều này mà y muốn đưa tên này tới bên Lưu An, Lưu An thiếu loại người suy nghĩ hoang đường, quá kích nóng nảy, thức thời vô sỉ thế này. Thằng nhãi đó gặp chuyện gì cũng nghĩ tới biện pháp bình thường để giải quết.

Thế sao được, Lưu gia làm việc xưa nay đều dùng lối đi riêng, tuyệt đối không tuân theo quy củ, tên nằm dưới đất sẽ giúp Lưu An bổ xung thiếu hụt đó.

Còn có thể dùng được hay không thì đó là việc của thằng nhãi An.

Dù sao mình chỉ giúp được tới đây thôi.

Trở về tới hoàng cung, Lưu Trường trực tiếp sai người mang mấy thằng nhãi kia tới chỗ Lưu An.

Vài ngày sau Lữ Lộc thở hồng hộc về Hậu Đức Điện, đi theo hắn còn có tiểu thuyết gia dân gian Ngu Nguyên, chính là tác giả Lưu Hạng Thuyết mà Lưu Trường nghe trước đó.

Ngũ Nguyên không cao, bụng hơi phệ, mặt to tai lớn, bảo sao không thể làm quan, khi nhìn thấy Lưu Trượng sợ điếng người.

"Bệ hạ, không phải thần bịa chuyện, đó đều là tin đồn dân gian ngu độn, thầm chi ghi chép lại, sách đó không phải thần viết, đều sao chép ngôn ngữ thô bỉ … Bệ hạ."

Ngũ Nguyên đang viết tiểu thuyết ở nhà thì một tên hoạn quan xông vào, không nói không rằng nhốt vào xe tù đưa tới Trường An. Hắn tất nhiên nghĩ tới mình viết sách đắc tội với thiên tử.

Lưu Trường đi tới, ôn tồn đỡ hắn lên:" Đừng sợ, trẫm thích thứ ngươi viết, lần này gọi ngươi tới đây không phải trách tội mà là khích lệ, ngươi viết khá lắm."

Ngu Nguyên thở phào lau mồ hôi trán.

"Có điều ngươi viết ít quá, từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đi đâu hết, ở lại hoàng cung viết sách, viết xong đưa trẫm xem, nếu viết tốt có thưởng. Nếu viết chậm, hoặc là trẫm xem không hải lòng thì nhìn thấy cái đỉnh kia không?"

Ngu Nguyên gật đầu,

"Trẫm ném ngươi vào đó nấu."

Mặt Ngu Nguyên viết đầy hai chữ tuyệt vọng, vội nói:" Bệ hạ, thần đi viết đây."

Lưu Trường cười to, sai Lữ Lộc thưởng trăm vàng.

Điều này làm Ngu Nguyên yên tâm hơn không ít, sợ hãi vơi đi, tò mò nhìn cái đỉnh, trong lòng nổi lên muôn vàn ý nghĩ, Hạng Vũ cũng thích nấu người, không nhịn được hỏi:" Bệ hạ không phải là Bá vương tái sinh chứ?"

"Ha ha ha, trẫm tất nhiên không phải."

Giáp sĩ đưa Ngu Nguyên đi rồi, Lữ Lộc nói: "Bệ hạ, chuyện này không thể để Trương tướng biết, nếu không sẽ cho rằng bệ hạ ham chơi, không coi trọng chính vụ."

Lưu Trường nghiêm mặt nói:" Sao lại nói thế được, năm xưa lão sư nói với trẫm, trẫm giúp bách tính ăn no, An giúp thiên hạ văn trị. Trẫm đang lập cơ sở cho An, để văn trị sớm xuất hiện."

"Trẫm thậm chí cho phép dân gian bịa đặt về trẫm, khanh có biết trẫm vì thịnh thế này mà hi sinh bao nhiêu không?? Quân vương nhân nghĩa như trẫm lại làm việc vì ham vui à?"

Nói tới đó, bản thân y cũng bị chính những lời của mình cảm động, khác với Lưu An, y hoàn toàn chẳng thấy chút xấu hổ nào

Bình Luận (0)
Comment