Dưới sự suất lĩnh của Trương Thương, triều nghị diễn ra rất thuận lợi, Lưu Trường xong việc một cái là chuồn luôn khỏi hoàng cung.
Nay Trường An rộng lắm rồi, vì tránh bị nhận ra, Lưu Trường tới nơi xa nhất, tới đó dạo vòng quanh, khi tới một quán ăn, chủ quán tỏ ra rất nhiệt tình.
"Hạ Hầu quân, ngài tới rồi, ngài tới rồi, mời ngồi."
Vì vóc dáng, mỗi lần ra ngoài Lưu Trường đều dùng tên Hạ Hầu Táo hoặc Phàn Kháng, nên không lộ tẩy. Y cùng Lữ Lộc ngồi xuống bên cửa sổ, gọi không ít đồ ăn.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong quán, Lưu Trường tự hào nói: "Xem đi, đó là công của trẫm, bách tính có tiền để tới quán ăn rồi."
Mấy ngăm qua danh tiếng Lưu Trường ở dân gian rất tốt, xưng hô thánh thiên tử đã đi vào lòng người.
Đó là vì bách tính bằng lương tâm phát hiện và cảm thụ được nhân đức của hoàng đế, không liên quan gì tới báo chí tuyên truyền, Trương Bất Nghi nói thế.
Lưu Trường đơn giản thấy rằng, đó là vì cuộc sống bách tính thực sự tốt hơn, nếu không báo chí nói nhiều lời tâng bốc mấy cũng vô ích.
Lưu Trường rất hưởng thụ cảm giác nghe trộm người khác ba hoa bốc phét.
Ví như ...
"Bá Vương quát to một tiếng, tức thì trời đất chuyển, phi long bay lên, Vũ Dương hầu là nhân vật cỡ nào, ấy vậy mà mặt biến sắc, không động đậy được ..."
"Hay! Hay!" Lưu Trường vỗ tay khen ngợi:
Văn hóa Đại Hán đang dần đi xuống, tiểu thuyết chính thức xuất hiện, bắt đầu lưu truyền dân gian, quán ăn thích tuyển người biết đọc, đọc tiểu thuyết trong quán. Thứ này bị văn nhân khinh thường, nhưng lại lưu hành dân gian.
Lưu Trường là người tác động lớn nhất tới chuyện này, vì thứ này xuất hiện trong cung đầu tiên ...
Nghe Lưu Trường lớn tiếng reo hò, mặt Lữ Lộc tối thui.
"Bệ hạ, hắn ta kể Hạng Vũ đánh quân Hán không còn manh giáp, sao bệ hạ lại khen hay?"
Lưu Trường không để ý:" Người đó chết bao năm rồi, ngươi sợ cái gì, sợ hắn sống lại mưu phản à? Trẫm còn mong đấu với hắn kìa, từ khi Vũ Dương hầu qua đời, thiên hạ không còn ai có thể đấu được vài chiêu với trẫm ... Vô vị!"
"Thân Đồ Gia trước đó ..."
"Nếu dùng toán lực, một đấm là lấy mạng ông ta rồi."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo, mấy cỗ xe dừng lại bên đường, một đoàn người đi vào, đều là người trẻ tuổi, khẩu âm Hà Lạc, đeo trường kiếm. Nhìn là biết hoàn khố quyền quý từ Lạc Dương tới.
"Huynh trưởng, vì sao chúng ta tới đây?"
"Thừa lời, nếu làm chuyện du hiệp ở Lạc Dương, Lạc Dương lệnh không bắt chúng ta à?"
"Thế ở đây thì không ai bắt?"
"Đương nhiên, hành sự ở đây thì Lạc Dương lệnh làm sao bắt được."
Tên cầm đầu đắc ý nói.
Lưu Trường chấn kinh, cảm khái với Lữ Lộc:" Cứ tưởng Hạ Hầu Táo thiên hạ vô địch, nhưng không ngờ còn có kẻ thông minh hơn hắn."
Lữ Lộc cũng không nhịn được cười, gọi tên kia:" Này hậu sinh, hành hiệp ở đây không bị Lạc Dương lệnh bắt, nhưng giáo úy ti đãi sẽ bắt đấy."
Tên kia cả kinh, nhìn Lữ Lộc một lượt rồi cười ha hả:" Bọn ta chỉ tới chơi, không phải để hành hiệp."
Thằng bên cạnh vội nói:" Đại ca, huynh nói dẫn bọn ta tới Trường An làm việc lớn? Sao lại nói là chơi?"
Tên cầm đầu mặt biến sắc, cười ngốc nghếch:" Đúng, lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn, ăn một bữa lớn."
Lưu Trường vẫy tay gọi bọn chúng tới, tên cầm đầu còn đỡ, mấy tên khác không nói ra lời rồi.
"Ngươi nhận ra ta à?"
"Có ạ ..."
Trên tiểu tử chỉ lên trời:
Lưu Trường hồ nghi:" Ngươi ở Lạc Dương tới, sao lại nhận ra ta?"
Tên tiểu tử thật thà:" Tiểu tử nghe nói ngài là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, cao như tháp, thích mặc áo sặc sỡ, một bữa ăn mấy đấu gạo ... Sau đó bên cạnh ngài có một người mặt trắng không râu, rõ ràng bị hoạn ..."
Nụ cười trên mặt Lữ Lộc đông cứng:" Chó má, ngươi nói ai bị hoạn?"
Lưu Trường cười ngã lăn ra chỗ ngồi, tên tiểu tử biết nói sai rồi, rối rít xin lỗi.
"Ngươi vì tránh Lạc Dương lệnh nên dẫn họ tới Trường An à? Không biết Trường An có một kẻ tên Trương Thích Chi à?"
"Biết ạ, chỉ là bọn tiểu tử ở Lạc Dương, ra ngoài là bị bắt, quan lại đề phòng tới mức đó rồi, đành tới Trường An hành sự." Tên kia không che giấu nữa, nói thật:
"Ngươi tên là gì?
"Tiểu tử Kịch Mạnh."
"Cự Mãnh à? Tên khá đấy."
Lưu Trường đưa thịt cho Kịch Mạnh, hắn trang trọng bái lạy:" Đa tạ ngài ban thịt, chỉ là huynh đệ tiểu tử bốn người, e là một miếng thịt ăn không no."
Lữ Lộc định mắng chửi, Lưu Trường cười nói:" Tuổi này của ngươi mà có phong thái hiệp khách, không tệ. Chủ quán, cho mấy thằng nhãi này thêm thịt."
Mấy tiểu tử ngốc khác tuy không biết vị trước mặt là ai, nhưng thể hình cực lớn kia của y, làm bị nói là thằng nhãi cũng không dám phản bác.
Cả đám cầm thịt ăn ngấu nghiến, Kịch Mạnh hắng giọng, mấy tên kia mới bái tạ Lưu Trường rồi ăn.
Lưu Trường hỏi:" Trong nhà ngươi làm gì?"
"Phụ mẫu bọn tiểu tử là thương cổ ở Lạc Dương."
"Vậy các ngươi không chuyên tâm giúp người nhà kinh thương, tới đây làm du hiệp làm cái gì?"
"Ngài chưa biết, bọn tiểu tử là dư đinh trong nhà, trên còn có ba huynh trưởng, hai đã thành gia, a phụ không để lại cho cái gì, phải tự mưu sinh. Nhưng mà tiểu tử không có thiên phú kinh thương, muốn đi canh tác thì không chịu được khổ. Bình thường mê võ, từng theo danh sư học kiếm, từ nhỏ ước ao cầm kiếm trừ gian diệt ác ..."
Lưu Trường lắc đầu:" Chẳng lẽ làm du hiệp cả đời sao? Với lại các ngươi cũng biết thái độ của triều đình với du hiệp, cứ chơi thế này, sớm muộn cũng chết phí hoài."
Kịch Mạnh ngần ngừ lúc rồi nói lý tưởng của mình:" Ngài nói đúng, tiểu tử lần này tới Trường An là muốn kết giao với một ít đại hiệp. Tiểu tử nghĩ, nếu có thể liên kết quần thể du hiệp này, làm vài việc có ích, không thông qua đe dọa mà bằng vào cách tương trợ để được cung phụng ..."
Lữ Lộc càng nghe càng kinh ngạc, tên này muốn tập hợp du hiệp lập tổ chức, để tất cả thành viên có cơm ăn ... Chẳng lẽ lại là một học phái? Trước đó có cái Y gia, giờ lại có cái Du hiệp gia à?
Nói linh tinh.
Lữ Lộc đương nhiên không biết, tên tiểu tử ngồi trước mặt hắn tương lai sẽ là người thành lập ra bang hội đầu tiên Đại Hán rất có thể là đầu tiên thế giới, đồng thời thành công lên làm lão đại, thế lực hùng mạnh, nhưng lại là người lễ độ, thiện đãi kẻ sĩ, được xưng Hán sơ Tiểu Vô Kỵ.
Nghe lý tưởng đó Lưu Trường không tin:" Có năng lực ấy sao không xuất tướng nhập tướng mà lại đi làm du hiệp?"
Thằng nhóc lỡ cỡ tò mò hỏi:" Xuất tướng nhập tướng là gì?"
"Là ngoài làm tướng lĩnh vào chơi quốc tướng nước địch." Lưu Trường giải thích:
Đám nhóc gật gù tỏ ý đã hiểu.
Lữ Lộc hoang mang quá, té ra trước giờ bệ hạ nghĩ thế à?
Lịch Mạnh kiêu ngạo nói: "Chí hướng của tiểu tử không tùy tiện thay đổi, làm một người hào hiệp, dẹp tan bất bình, trừ gian diệt ác. Đại trượng phu đã quyết là theo đuổi tới cùng."
Lưu Trường vỗ tay:" Hay! Nói hay lắm! .... Lộc, bắt hết chúng đi."
Lữ Lộc đợi mãi mới có cơ hội báo thù, quát một tiếng Tú Y mặc thường phục xông tới, đám Kịch Mạnh nào phải đối thủ, thoáng cái bắt hết, vác đi.
Lưu Trường trấn an bách tính xung quanh, bảo người thuyết thư tiếp tục kể truyện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com