Cùng lúc đó ở nơi ở tạm thời, Đề Oanh đang khuyên nhủ a phụ.
"A phụ, so với việc ở ngoài một mình cứu người, ở lại Trường An bồi dưỡng thêm nhiều đệ tử, cùng trị bệnh cứu người không phải tốt hơn sao?"
Thuần Vu Ý lắc đầu:" Y là thứ cần nhiều thực tiễn, huống hồ ta học y là để cứu người, không phải để làm quan. Người Trường An đa phần gia cảnh giàu có, họ không thiếu danh y. Nhưng ở địa phương không có nhiều Y giả, huống hồ bao năm qua, ta cũng bồi dưỡng ra không ít đệ tử, cuốn sách kia của ta sắp hoàn thành rồi."
Không giống Y giả khác dạy đệ tử rất cẩn thận, sợ bị liên lụy, ông ta đạt được tư tưởng hữu giáo vô loại của Nho gia. Bất kể là ai, chỉ cần muốn học, là ông ta dốc lòng dạy bảo, không che giấu gì.
Tới nay đệ tử của ông không biết bao nhiêu mà kể, trong đó còn là danh y như Tống Ấp, Phùng Tín, Đường An, Cao Kỳ, Vũ Xương, Đỗ Tín, đều được người địa phương gọi là thần y.
"Đề Oanh, nếu con muốn ở lại Trường An thì cứ ở lại đi, ta bôn ba tứ xứ, không chiếu cố được cho các con."
"A phụ đi rồi, con ở lại làm gì?"
"Đề Oanh, thời gian qua con thi thoảng ra ngoài, mang theo túi thơm, có cả lễ vật mang về, lúc nào cũng cười, như thế còn giấu được ta sao?"
Đề Oanh tức thì mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Thuần Vu Ý cảm khái:" Con lớn rồi, chỉ là Trường An nhiều đạt quan quý nhân, đừng để bị lừa."
"A phụ, hắn ..."
"Không sao, con thông minh như thế, sẽ không nhìn nhầm người, huống hồ xem thần sắc của con, hắn hẳn là đối xử với con không tệ, con dẫn hắn tới gặp ta ... Tốt nhất có thể an bài hôn sự, thế thì ta mới yên tâm rời đi."
Đề Oanh đỏ mặt gật đầu.
Không lâu sau có người tới tìm, muốn Thuần Vu Ý tới chỗ Hạ Vô Thư làm việc.
Hạ Vô Thư đành lên đường.
Khi Thuần Vu Ý tới nơi thì thấy cả thái tử, thái tử thấy ông ta tới mỉm cười gật đầu, ông đáp lễ. Hạ Vô Thư liền nói tới chuyện Y gia.
"Y gia ta mấy năm qua không có tiến triển, chính vì so với học phái danh tiếng, chúng ta thiếu thứ này."
Các Y giả chả hiểu gì, chuyện gì thế, chúng ta trị bệnh chứ có nghiên cứu học vấn đâu? Cái gì mà so với học phái danh tiếng? Chúng ta có phải học phái, chẳng lẽ kê đơn bốc thuốc mà trị quốc được à?
Khi Hạ Vô Thư đưa văn chương cho họ, tất cả đều choáng.
Chúng ta có tư tưởng trị quốc thật.
Còn Thuần Vu Ý vừa xem, trong đầu sinh ra vô số ý nghĩ, ông ta tới gần Hạ Vô Thư để hỏi chuyện này là sao, đột nhiên cái mũi cực thính của ông ta ngửi thấy múi hương quen thuộc.
Ông ta xoay ngoắt người, chỉ Lưu An kinh ngạc kêu lên:" Là ngươi!"
Trương Phu nổi giận tuốt kiếm:" Vô lễ!"
Lưu An vội đứng dậy quát:" Thu kiếm lại, chớ làm nhạc trượng ta sợ hãi."
Tên, tên đó là thái tử sao? Thuần Vu Ý sững sờ ngồi xuống.
Sắc mặt ông ta biến đổi không ngừng, môi run run, thực sự không biết nói gì, muốn nổi giận lại không thể. Những người khác càng choàng váng.
Bao gồm cả Hạ Vô Thư, dù sớm đoán ra chuyện này, nhưng không ngờ thái tử thẳng thắn thế, trực tiếp gọi trượng nhân rồi. Lòng ghen tỵ, sao mình không có nữ nhi xinh đẹp như thế?
Nhưng Y giả khác càng sợ hãi, Thuần Vu Ý bất hòa với họ, đó cũng là một trong số nguyên nhân ông ta không chịu ở lại triều đình.
Vì ông ta không xem bệnh cho quyền quý, khiến nhiều đồng nghiệp biến thành tiểu nhân nịnh bợ, chỉ ông thanh cao, ông có đạo đức, cố ý phá hoại danh dự của bọn ta à?
Bị người ta ghét như vậy, có lẽ đó là nguyên nhân vì sao ông ta bị phán tội nhanh, nếu không phải Đề Oanh tới kịp thì ông đã mất đầu rồi.
Lúc này Lưu An không gò bó nữa, đại khái là hắn đọc sách nhiều nên biết liêm sỉ, chứ không giống đại phụ và a phụ hắn. Nhưng trong huyết mạch vẫn ẩn chứa sự truyền thừa nào đó.
"Trượng nhân, không sao chứ? Xá nhân của ta vô lễ, người đừng trách tội."
Thuần Vu Ý bấy giờ mới nhận ra mình ngồi trên Lưu An, ông ta vội tránh đi, nhưng Lưu An không cho:" Trượng nhân cứ ngồi là được, người cũng như a phụ ta mà."
Ông ta nhũn cả chân, không nói lên lời.
Lưu An lần nữa nhìn mọi người:" Được rồi, các vị hẳn cũng xem hết, sau này theo đó làm việc. Trở về truyền thụ cho đệ tử, phải có thái độ của người nghiên cứu học vấn."
"Y gia trong tay ta, nhất định thành học phái danh tiếng."
Mọi người tức thì bái lạy.
"Tiếp theo chúng ta mời một số hiền nhân Nông gia, tham khảo cách trồng thảo dược, để báo đáp, ta cần vài đại gia am hiểu chữ bệnh cho gia súc truyền thụ cho Nông gia."
"Còn phải tìm Mặc gia, nhờ họ làm công cụ tốt hơn, trị bệnh chính là Kiêm Ái tốt nhất, các ngươi phải nhớ. Về phần Nho gia, ta đích thân biện luận với họ ..."
Trong đầu Lưu An có vô số ý nghĩ, muốn hắn chấn hưng Y học thì hắn không làm được, nhưng dẫn dắt một học phái đi lên con đường chấn hưng thì quá dễ.
Hắn muốn đưa địa vị Y gia lên tầm cao chưa từng có, vậy thì bắt đầu bằng một vị hoàng hậu Y gia, hắn phải cưới Đề Oanh, không phải vì bản thân, mà vì Y gia.
Mình vì Đại Hán, đã hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn.
Nghĩ tới đó Lưu An thấy cảm động, vừa cảm động cũng hơi xấu hổ vì lối suy nghĩ giống a phụ, nhưng không nhiều.
Cuộc hội đàm lần này nhanh chóng kết thúc.
Khi Lưu An bái biệt Thuần Vu Ý rời đi, ông ta mới run run đứng dậy, chuyện xảy ra hôm nay với ông ta mà nói thực sự tác động quá lớn.
Ông ta định đi, không ngờ đám đồng liêu xúm quanh, đám người trước kia luôn dùng đủ trò mỉa mai, trào phúng ông ta, lúc này nói không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, nịnh bợ luôn mồm ... Ông ta chỉ thấy không thoải mái.
"Y gia là thứ gì?"
Lưu Trường vừa đọc văn chương trong tay vừa hỏi Lưu Chương.
"Trọng phụ, đó là toàn là thứ thái tử viết ra, thái tử liền một lúc viết ba cuốn sách, làm gốc cho Y gia. Sau khi số sách này truyền đi, đại gia các học phái đều tới gặp thái tử, Nho gia nói Y gia hành y nhân chính rất tốt, Hoàng Lão lấy hoàng đế nội kinh ra, nói Y gia vốn là học phái nhà mình ..."
Lưu Trường bật cười:" Hoàng Lão thì cái gì tốt chẳng là của họ. Đám học phái nhỏ mong Hoàng Lão nhắc tới mình quá chứ, nhưng vị đại gia Hoàng Lão thèm để ý không? Hoàng Lõ mà nói cái gì của nhà mình, khẳng định cái đó phải không tệ "
"Đây là sự thừa nhận."
Hiển nhiên vị thiên tử bất học vô thuật đã nhìn thấu Hoàng Lão rồi, nói ngay ra bản chất.
Lưu Chương tán dương:" Thái tử điện hạ thực sự có bản lĩnh, chỉ vài ngày mà có thành tựu như thế."
Cái này thì Lưu Trường tán đồng:" Vì theo đuổi được nữ tử kia, thằng nhãi An bỏ vốn lớn rồi, sáng tạo luôn ra một học phái."
"'Nó mở ra tiền lệ không tốt, người khác học theo thì làm sao?"
Lưu Chương nghĩ trong lòng, người khác muốn phải có bản lĩnh chứ.
Lưu Trường xem lướt qua vài trang thì vứt sang bên, không để ý chuyện này nữa, y phải lên triều.
Hoàng đế dự triều nghị phải mặc rất chính thức, có quy cách đàng hoàng, tất nhiên hôn quân nhà chúng ta chẳng thèm tuân thủ cái này, thích gì mặc nấy.
Bình thường Lưu Trường thích ăn mặc phong cách nước Sở, vì nó phóng khoáng, rực rỡ, dùng lời đời sau thì là hoa hòe hoa sói.
Đôi khi thấy Lưu Trường mặc Sở phục ngồi thượng vị, mặt mày hung dữ, đám lão thần năm xưa đánh Hạng Vũ hoài nghi nhân, rốt cuộc năm xưa mình thắng hay thua?
Lưu Trường vừa ngồi xuống thì Trương Thích Chi đã nóng lòng đi lên:" Bệ hạ, thần có tấu ..."
"Nói!" Lưu Trường biết ngay tên này nói chuyện nhục hình, quả nhiên là thế, tay chống một bên má, chẳng nghe được chữ nào, nhưng y quan sát đại đa số đại thần ngồi thản nhiên, xem ra gần đây hắn thu được ít thành quả.
"Phế trừ thì phế trừ, thay nhục hình bằng hình phạt mới ngươi nói, về tội liên đới, chỉ phế trừ hàng xóm láng giềng và hảo hữu thôi, còn như người tiến cử, người nhà thì miễn phế trừ."
Lưu Trường phất tay quyết định luôn, không cho ai lắm lời nữa.
Trương Thích Chi không có được thành quả như dự liệu, nhưng hắn thỏa mãn lắm rồi, không nói nhiều nữa.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com