"Đại mẫu !"
Khi Lưu An gọi to chạy tới trước mặt Lữ hậu chớp chớp mắt, bà hoảng hốt rất lâu, làm sao mà giống cái thằng nhãi không ra gì kia thế.
Nhưng đối với Lưu An, Lữ hậu không nóng tính như đối xử với nhi tử, cười hỏi:" Xảy ra chuyện gì? Nào, ngồi đây ..."
"Đại mẫu, a phụ lệnh cháu phụ trách chuyện y quán ..."
Lưu An tức thì đem khó khăn gặp phải nói ra, cuối cùng còn than:" Hôn quân như a phụ bên cạnh có bao nhiêu hiền năng, mà xá nhân của cháu cả chút chuyện thế này cũng không làm được."
Lữ hậu hiền hòa xoa đầu nó:" An, xá nhân của cháu đều được lựa chọn kỹ càng, Phùng Đường hiểu đại cục, Mao Trường là quân tử thành thực, Trương Phu dũng mãnh quyết đoán. Muốn họ phát huy tác dụng thì phải biết an bài vào vị trí thích hợp."
"Biết người chưa đủ, phải biết dùng nữa, đại phụ cháu rất hiểu đạo dùng người, a phụ cháu được bảy tám phần, còn cháu kém xa."
"Ta không hiểu lắm chuyện Y gia, nhưng họ có điểm chung, địa vị thấp, không như học phái khác. Bách tính tin vu hơn tin y, mà a phụ cháu cấm vu, đây là cơ hội tốt cho Y gia."
"Cháu có ưu thế của mình, các học phái tôn trọng cháu, Hoàng Lão càng ủng hộ cháu, cháu phải biết phát huy ưu thế bản thân. Giống a phụ cháu, khi gặp ngoại vương bày thịt dê, bẻ xương trấn nhiếp ..."
Lưu An phồng má, đại mẫu nhìn có vẻ rất ghét a phụ, thực tế mỗi lần nói gì luôn chuyển chủ đề tới a phụ.
Lữ hậu phân tích tình hình cho Lưu An nghe, mặc dù bà không hiểu Y, nhưng đứng ở góc độ triều chính mà nói thì bà nhìn vấn đề rất thấu triệt.
Lưu An nghe đại mẫu nói hồi lâu, tựa hồ đã biết làm sao, gật đầu liên hồi:" Đại mẫu, cháu biết phải làm gì rồi."
"Ừ, thế thì tốt." Lữ hậu đột nhiên nói:" Nữ tử nhà Thuần Vu Ý ấy, khi nào dẫn tới cho đại máu xem."
Lưu An tức thì ú a ú ớ:" Đại mẫu, cháu và nữ tử đó không liên quan gì."
"Cháu đó, kém khí phách hơn a phụ cháu, cháu sợ gì chứ? Nếu là a phụ cháu thì lúc này đã .. Khụ, khụ. Cháu là thái tử, không lo nghĩ nhiều, cháu dám thích lại không dám nói à?"
"Năm xưa đại phụ cháu muốn cưới ta, ông ấy đi vòng quanh thành hô to, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người khác. A phụ cháu cũng thế, từ bé đã đòi cưới a mẫu cháu rồi."
Lưu An đỏ mặt:" Nhưng mà ...."
Lữ hậu biết nó lo ngại gì:" Không sao, nữ tử đó có can đảm, có lòng hiếu thảo. A phụ nó tuy cố chấp, ngu xuẩn, nhưng là người lương thiện. Nếu cháu muốn, ta có thể an bài hôn sự này ...."
Lưu An cau mày:" Đại mẫu, đợi cháu làm xong chuyện này hẵng bàn tình riêng."
Lữ hậu ngạc nhiên nhìn tôn nhi, tiếp đó càng vui mừng:" Tốt, tôn nhi của ta lớn rồi."
"Trương quân, ta dựa vào sai bảo của thái tử để làm, nhưng tên đó rất ương bương, ta căn bản không giữ được, ta đã tận lực rồi." Hạ Vô Thư khổ sở giải thích:
Trương Phu hời hợt gật đầu:" Không cần nói nhiều, điện hạ không trách ông. Điện hạ nói rồi, ông không cần nghĩ cách giữ Thuần Vu Ý lại nữa, chuyên tâm làm chuyện cách tân y quán là được ... Ngoài ra nếu bệ hạ hỏi tới ...."
Hạ Vô Thư lập tức nghiêm mặt:" Nhất định không ai biết, dù bệ hạ hỏi tới, ta cũng nói là không ai tới tìm."
Trương Phu lắc đầu:" Ông hiểu lầm rồi, không cần phải lừa dối bệ hạ, ý ta là, người tới tìm ông là ta, bảo ông làm việc là ta, không liên quan tới người khác, ông hiểu chưa?"
Hạ Vô Thư vội nói:" Hiểu rồi, hiểu rồi."
Trương Phu liếc nhìn ông ta, gật đầu rời khỏi nơi này. Hạ Vô Thư tiễn hắn đi rồi mới thu lại nụ cười.
"Ác khuyển."
Hạ Vô Thư tự nhân mình xui xẻo, lần trước chính hắn tới tìm ông, bảo ông nghĩ cách giữ Thuần Vu Ý lại. Là tâm phúc của hoàng đế, ông ta tất nhiên chẳng để tên này vào mắt, ai ngờ hắn rút kiếm ra nói, hoặc làm việc theo lời hắn, hoặc cả hai cùng chết, làm ông thiếu chút nữa đái ra quần.
Đối diện với thằng điên như thế thì còn biết phải làm sao nữa? Đồng thời ông ta cũng nghi hoặc, xem ý tứ thái tử, hình như định làm việc này thật.
Rất nhanh ông ta biết, thái tử muốn làm thật.
Khi thái tử mệt mỏi xuất hiện trước mặt Hạ Vô Thư, xá nhân đằng sau bê chồng giấy dày đặt trước mặt Hạ Vô Thư, ông ngẩn ra.
"Đây là một số thứ liên quan tới Y gia, ta giúp các ngươi làm ra một ít chủ trương, xác lập tư tưởng. Ừm, đây là ít sách cổ được ta chỉnh lý, toàn là y thư, ở dân gian rất nhiều."
Hạ Vô Thư vừa đọc vừa hoang mang hỏi:" Điện hạ định làm gì?"
"Giúp Y gia biến thành học phái danh tiếng."
Thân là một Y gia, Hạ Vô Thư nghe chuyện này không thấy cảm động mà thấy hoang đường.
Y gia là một khái niệm rộng, nghiêm khắc mà nói thì nó không phải là học phái, không có người khai sáng, Y gia nổi danh nhất là Biển Thước, ông ta cũng không tụ tập người truyền bá cái gì. Bọn họ không có chủ trương và tư tưởng, ai nghiên cứu và chữa bệnh thì gọi là Y gia, không coi đó là học phái.
"Thái tử muốn lập học phái Y gia?"
"Sao lại là ta lập, người khai sáng Y gia là Thần Nông, Thần Nông thử bách thảo từ đó có Y gia, sau đó xuất hiện đại gia như Biển Thước .." Lưu An nói rất túy ý, sau đó lại đưa ra một thứ:" Đây là chủ trương Y gia, hành y cứu người, giúp dân khỏe mạnh, tư tưởng này nối dài tới triều đường chính là yêu cầu chính sách nhân từ, để bách tính khỏi chịu khổ, để họ có thân thể cường tráng, chống lại bệnh tật. Rồi giảm thuế giảm lao dịch, tóm lại thêm thứ này vào không sai.
"Yêu cầu Y gia là thành trì sạch sẽ gọn gàng, yêu cầu con người thủ lễ sạch sẽ, phải rèn luyện sức khỏe, sạch sẽ khỏe mạnh từ thân thể tới nội tâm ..."
Hạ Vô Thư há hốc mồm, liên tục lật xem, càng xem càng thấy giống một học phái, ông ta lắm bắp:" Điện, điện hạ ... Chuẩn bị thứ này bao lâu??"
Lưu An mệt mỏi day trán:" Chuyện này tuy không lớn như phiền toái, đủ dày vò ta ba ngày."
Không lớn??
Mở một học phái mới chỉ dùng ba ngày.
Hạ Vô Thư chết lặng.
Lưu An nghiêm túc nói:" Ông nên triệu tập mọi người, xem xem có chỗ nào cần cải tiến không, nếu không thì từ nay có Y gia rồi, chỉ cần có cương lĩnh, có sức ảnh hưởng, thứ khác sẽ dàng thôi.
"Y gia địa vị càng cao thì người học y càng nhiều, thứ có giá trị mới không thất truyền."
Hạ Vô Thư chỉ còn biết liên tục gật đầu, vị trước mắt nghiêm nhiên đã thành lãnh tụ Y gia.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com