Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 756 - Chương 756: Lưu An Vì Dân Vì Nước.

Chương 756: Lưu An vì dân vì nước.

Hạ Vô Thư khẽ lắc đầu, ăn một miếng trà.

Thuần Vu Ý ngồi quỳ trước mặt, ông ta đã được thả ra, sau khi tham khảo rất nhiều y gia, xác định cái chết của người kia không liên quan tới ông ta, vì thế ông ta liền được thả ra. Ông ta ngay lập tức tới tìm Hạ Vô Thư tạ ơn.

"Ngươi quá thẳng thắn, năm xưa nếu ở lại nước Đường thì đâu có chuyện này. Ngươi lo chữa bệnh cho đạt quan quý nhân sẽ có nguy hiểm, không biết chữa cho dân đen mới là nguy hiểm, ít nhất khi ngươi có đủ danh tiếng, đạt quan quý nhân còn nói lý, không làm khó ngươi."

Hạ Vô Thư từng vô cùng coi trọng Thuần Vu Ý, thậm chí ghen tỵ Dương Khánh có đệ tử thế này, cảm thấy sau khi mình chết đi, đây là người có thể kế thừa thái y lệnh.

Vậy nhưng tên này né tránh quan phủ, không muốn khám bệnh cho quý nhân, khi sư phụ Thuần Vu Ý lâm trung viết thư, Thuần Vu Ý mới miễn cưỡng làm y quán lệnh.

Hạ Vô Thư vì chuyện này đã lâu rồi không qua lại với Thuần Vu Ý.

Thuần Vu Ý đáp:" Hạ công, ta không phải vì sợ mà xem bệnh cho bách tính, bên cạnh đạt quan quý nhân không thiếu y giả tài năng, địa phương lại thiếu danh gia chưa bệnh."

Hạ Vô Thư tức giận:" Ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, ngươi biết bách tính nói gì không? Khi Y gia tới điều tra, họ bảo Y gia câu kết bao che nhau, theo ý họ, phải lôi hết y giả không chữa được bệnh ra xử tử."

"Ngươi ở lại Trường An đi, làm thái ý, bệ hạ cứu mạng ngươi, ngươi phải báo đáp."

Thuần Vu Ý lắc đầu:" Ta không thể ở lại, địa phương có nhiều người đợi ta chữa bệnh."

Hạ Vô Thư đứng bật dậy, tức tới muốn lấy rương thuốc đập tên này, cuối cùng vẫn nhịn được:" Không muốn thì làm việc ở y quán Trường An, xảy ra chuyện gì ta còn che chở được."

Thuần Vu Ý cảm động, không ngờ hai bên không qua lại mật thiết lắm, người ta lại luôn bảo vệ mình:" Đa tạ đại ân của Hạ công, ta không dám quên, nhưng ta chuẩn bị từ quan, tới Tề, Sở, Ngô khám bệnh ... Muốn thử dùng loại thuốc rẻ tiền thay thế thuốc quý giá, cũng muốn nghiên cứu trồng ít thảo dược ..."

"Cái ngươi nói có thể làm ở Trường An, ở đây ngươi có thể dạy nhiều đệ tử, có ích hơn ngươi tự mình cứu người."

"Đa tạ, chỉ là ta không thể đồng ý." Thuần Vu Ý vái dài:

"Ở lại đi, ở Trường An, ngươi muốn làm gì cũng được."

"Hạ công, vì sao?"

Hạ Vô Thư hơi do dự, nói:" Bệ hạ muốn chỉnh đốn y quán, tiến hành cách tân, trị bệnh bách tính, muốn ta phụ trách. Nhưng tuổi ta đã cao, ngươi đang tráng niên, ngươi ở lại giúp, ta chết không nuối tiếc nữa."

Thuần Vu Ý không coi trọng công danh, ông biết từ khi chính sách y quán thực thi đã có tác dụng rất lớn, cho nhiều người hi vọng, đây là chính sách nhân nghĩa nhất của bệ hạ:" Dám hỏi cách tân thế nào?"

"Rất nhiều, đều là chuyện lớn, tóm lại ngươi đừng vội rời Trường An, tạm thời xử lý xong chuyện y quán hẵng đi."

Là đại sự liên quan tới y quán, Thuần Vu Ý rốt cuộc cũng gật đầu.

.................. ....................

Trong Hậu Đức Điện, Lưu An đang thao thao bất tuyệt.

"A phụ, người muốn hưng nông phải có đủ nhân lực, Đại Hán còn ít người, chủ yếu vì khó sinh, bệnh tật, từ khi y quán thiết lập, bách tính cảm tạ ân đức, nhân khẩu tăng mạnh."

"Con cho rằng, nếu hưng nông, phải tăng hộ tịch trước, y quán từ sau khi thiết lập, các đại thần khinh thường, đó là vì trong phủ họ đều có y giả, không quan tâm tới dân ..."

Lưu Trường nheo mắt nghi ngờ nhìn nhi tử lo nước thương dân, cái giọng điều đường đường đại nghĩa này giống hệt lão sư của y, cực kỳ vô sỉ.

" A phụ, sau khi ở huyện Thuyền Tư Không về, con nhiều lần muốn giúp đỡ a phụ mà bất lực, chuyện y quán lần này, mong a phụ giao cho con, con sẽ dốc toàn lực, không phụ kỳ vọng của a phụ."

"An, nếu con muốn làm việc này cũng được thôi." Lưu Trường cũng muốn Lưu An làm chút việc thực tế, bất kể lớn nhỏ:

Lưu An nghe vậy kích động lắm:" A phụ, vậy con làm chuyện này nhé?"

"Được."

"Đa tạ a phụ."

"An, nếu con làm việc thực sự vì quốc gia bách tính thì ta càng vui hơn." Lưu Trường nhìn Lưu An rất nghiêm túc:

Lưu An mấy lần mở miệng không nói ra được, lần đầu nó thấy áy náy trước mặt a phụ, mặt đỏ bừng.

Lưu Trường cười:" Không sao, quân tử luận thành tích không luận mục đích, nếu con thực sự làm ra được coi như không phụ thân phận của con rồi."

Lưu An bái tạ, nóng lòng về Đường vương phủ cùng các xá nhân thương lượng đại sự. Hiện nó có ba xá nhân, trừ Trương Phu là mãng phu hiếu võ ra thì Phùng Đường, Mao Trường đều là bậc chí sĩ.

Nó đủ lòng tin vào bản thân, với trình độ học thức của mình, làm chuyện này khó gì đâu? A phụ làm được thì mình cũng làm được.

"Bệ hạ đặt xuống một chút đi." Tào Xu bất lực nói:

Lưu Trường bế nữ nhi trong lòng, đung đưa nói:" Không sao, trẫm không mệt."

"Bệ hạ không mệt nhưng con đói rồi, chẳng lẽ bệ hạ có thể cho nó bú sao?"

"À ... Nào, đón lấy, đừng để con đói."

Mức độ Lưu Trường sủng ái nữ nhi làm người ta đố kỵ, dù Tào Xu cũng thấy khó tin, nàng nghĩ, tương lai người trẻ tuổi gặp phải khuê nữ mình sẽ bi thảm thế nào. Một khi cãi nhau, có khi vị lương nhân kia mất luôn đầu.

"Sao hôm nay bệ hạ rảnh rỗi thế?"

"Rảnh gì, đám người trên triều lại cắn nhau, trẫm trốn cho yên."

"Vì sao lại cãi nhau?"

Lưu Trường kể:" Chuyện của Thuần Vu Ý gây ra oanh động không nhỏ. Trương Thích Chi đứng đầu đề xuất bỏ ngũ đại nhục hình, cho rằng quá tàn khốc, một khi thi hành mà có oan khuất là không sửa được."

Năm loại này là khắc chữ, khoét mũi, chặt chân, thiến loại thứ năm là xử tử bao gồm lăng trì, xé xác, nấu, chém ngang lưng.

Tào Xu hỏi:" Quần thần không đồng ý sao?"

Lưu Trường gật đầu:" Ừ, Quý Bố, Thân Đồ Gia, Trương Bất Nghi phản đối, cho rằng hình phạt nhẹ thì không đủ sức uy hiếp."

"Bệ hạ thì sao?"

"Trẫm thì thấy phế trừ cũng tốt, chặt đầu, chặt chân làm gì? Không bằng đưa đi đào khoáng, xây thành, làm việc có ích sửa sai ...

Tào Xu cười tiếp tục cho con bú, nàng chỉ cần biết chuyện gì xảy ra thôi, không quá can thiệp.

Tranh cãi nhục hình trên triều gay gắt bất ngờ, ầm ĩ nhất là thái học, đám người này cực kỳ nhiệt tình với chuyện triều đình, khi Nho báo nhắc tới chuyện này, liền gây tranh luận lớn.

Thế là giáp sĩ suốt ngày phải chạy tới thái học dẹp loạn.

Trương Thương không tham dự biện luận, ông đang phiền lòng vì chuyện điền hộ, may là Triều Thác cho ông một gợi mở mới.

Ông không cực đoan như Triều Thác, triệt đường sống của điền hộ, song tăng thuế phú hộ có điền hộ thì ông tán đồng.

Còn chuyện di dân thì làm từ từ, không thể quá cấp bách được, chính sách của Triều Thác tuy không thể thi hành, nhưng bị Trương Thương tận dụng rất tốt.

Đương nhiên Triều Thác đang ở trong đại lao chẳng thể biết.

Ngồi ở trong Đường vương phủ, Lưu An nghiêm túc nhìn mọi người, đa phần là y giả có tiếng, bao gồm Thuần Vu Ý.

"Chư vị, chuyện y quán lần này do quả nhân phụ trách ... Xá nhân Phùng Đường của ta nói, vấn đề lớn nhất của y quán là y giả quá ít, vì thế ta muốn lập một trường y ở Trường An, gọi là Y học giống nước Đường, bồi dưỡng y quan."

"Điện hạ, không chỉ vấn đề thiếu y giả, còn cả vấn đề thuốc đắt đỏ, bách tính bình thường không gánh nổi, mà miễn phí thì y quán không gánh được."

"Nước Đường đồi dưỡng y giả bao năm mới chỉ có hơn sáu trăm người hợp cách, phân bố ra nước Đường còn chưa đủ ..."

Lưu An vừa lên tiếng, các thái y nối nhau nói lên khó khăn mình gặp phải, càng nói càng nhiều, từ thuốc men, tới kinh phí, tới quản lý, quan lại giám sát, nhiều không kể xiết. Hai vị xá nhân của Lưu An nghe tái mặt.

Khi Lưu An đanh mặt rời đại điện, Mao Trường nói:" Điện hạ, thực ra có cách khác giữ cha con Thuần Vu Ý ở lại Trường An ... Cách tân y quán e khó thành."

Lưu An dừng bước, trang trọng nói:" Đây là quốc sự, liên quan gì tới một nữ tử. Chuyện không thành, thề không làm người."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment