Lúc này ngoài hoàng cung.
Trương Mạnh lạnh lùng nhìn thái tử chắn trước mặt mình, cố nén phẫn nộ.
Trương Phu rút kiếm nhắm vào giáp sĩ, Phùng Đường đứng bên cạnh, Mao Trường và Lưu An ở dưới, mà bên cạnh Lưu An còn có một nữa tử. Nữ tử này tuổi tác chênh lệch với Lưu An không nhiều, ăn mặc đơn giản, dáng vẻ thanh tú, mặt như ngọc thạch, còn vương dấu nước mắt vẫn quật cường ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhánh sâu như vực, thái tử thi thoảng lại nhìn trộm nàng.
Lưu An ngầm đối chiếu chiều cao hai người, sau đó nhón chân lên, để trông mình cao hơn một chút.
"Thái tử điện hạ muốn gì?"
Lưu An nghiêm trang nói:" Ta mới phải hỏi ngươi muốn làm gì? Nàng chỉ muốn gặp a phụ thôi, không gây hỗn loạn gì, sao lại sai giáp sĩ đánh nàng."
"Thần phụ trách bảo vệ an nguy của bệ hạ, phàm là thích khách, đều phải khống chế trước."
"Ngươi nói nàng là thích khác à? Nàng có oan ức muốn tấu lên, ngươi đã đánh một trận trước, sau này ai dám kêu oan? Ngươi làm thế là hỏng danh vọng của a phụ. Mau tránh ra."
"Không có mệnh lệnh của bệ hạ, điện hạ không thể đưa nàng đi."
"Hôm nay ta muốn đưa nàng đi, xem ai ngăn cản được? Trương Phu!"
Trương Phu tức thì bước tới hung dữ nhìn đáp giáp sĩ, chuẩn bị mở đường.
Đúng lúc này có người vội vàng chạy tới:" Bệ hạ lệnh thái tử điện hạ và dân nữ tiến cung."
Lưu An mừng rỡ, dương dương đắc ý kéo nữ tử đi qua trước mặt Trương Mạnh, bộ dạng tiểu nhân đắc ý. Mà mấy xá nhân đi theo cũng thế, bị thái tử đồng hóa rồi, cả Trương Phu nhi tử Trương Mạnh cũng vênh váo nhìn a phụ.
Nữ tử kia vô cùng khẩn trương, không ngừng hít thở ổn định tâm tình. Với nữ tử nhỏ tuổi mà nói, bất kể gõ trống, đối đầu với giáp sĩ, hay vào hoàng cung đều vô cùng sợ hãi. Nhưng nghĩ tới a phụ bị giam giữ, nàng cố nén sợ hãi đi theo quý nhân ưa nhìn.
Lưu Trường quan sát nữ tử kia, sau đó là nhìn sang Lưu An.
Qua ánh mắt a phụ, Lưu An nhìn thấy phẫn nộ, cay đắng, bất lực, hắn choáng, chuyện gì thế?
"Ài, thằng nhãi này, tới Tiêu Phòng Điện đi, a mẫu ngươi đang đợi."
"A mẫu vì sao đợi con?"
"Bảo đi thì đi đi." Lưu Trường quát to:
Lưu An không dám nhiều lời, vội rời đi.
Lưu Trường bấy giờ mới miễn cưỡng nở nụ cười:" Ngươi đừng sợ, tại trẫm dạy con không nghiêm, để nó bắt nạt ngươi ..."
Nữ tử ngẩng đầu:" Bệ hạ, không phải chuyện thái tử, dân nữ vì a phụ mà tới cầu xin bệ hạ."
"Hả? A phụ ngươi là ai?"
" A phụ dân nữ là Thuần Vu Ý, từng làm thái thượng lệnh, quan lại nhỏ bé, không tới được tai bệ hạ."
Không ngờ Lưu Trường à một tiếng:" Là đệ tử của Công Thừa Dương Khánh phải không?"
Thuần Vu Đề Oanh giật mình, nàng không ngờ bệ hạ biết a phụ mình, lòng cảm động lắm, tủi hờn nói:" Bệ hạ, a phụ dân nữ làm y quán lệnh, cần cù làm việc ... Trước đó có quý nhân triệu a phụ làm thái y lệnh. Triệu vương, Tề vương, Giao Đông vương đều từng triệu kiến, a phụ không nghe, vì thế đắc tội. Có dân phụ bệnh nặng, tới y quán chữa trị, a phụ hết lòng, nhưng không chữa được ... Có người tố cáo ông ấy dùng y giết người."
"Quan lại địa phương không phân trắng đen đã bắt ông ấy, đưa tới Trường An."
Lưu Trường hiểu rồi, nói đơn giản là, y sinh không cứu được người nên mang tội giết người.
Y sở dĩ biết Thuần Vu Ý vì trước kia ở nước Đường triệu tập danh y tới thiết lập y quán, khi đó có một người là Công Thừa Dương Khánh, học thức uyên bác đồng ý góp sức. Nhưng đệ tử ông ta là Thuần Vu Ý sống chết không chịu, chỉ muốn xem bệnh cho bách tính, vì sư phụ ủy thác mới tới Tề làm y quán lệnh.
Người này y phục cao siêu, chuyên môn khám bệnh cho bách tính nghèo khổ, không thu tiền, mỗi năm bỏ ra không ít bổng lộc, được xưng là thần y.
"Chuyện này vì sao không tìm Hạ Vô Thư? Trong nhà không có huynh trưởng hay sao mà do ngươi làm?"
Đề Oanh đáp:" A phụ và thái y lệnh không phải hão hữu, trong nhà tứ tỷ muội, dân nữ nhỏ nhất."
"Bệ hạ minh xét, a phụ không giết người, y giả tầm thường thấy người không chưa được thì không dám nhận, sợ mắc họa. Chỉ có a phụ toàn lực cứu chữa, cứu không được là thiên mệnh, sao có thể phán quyết là giết người? Nếu trừng phạt, dân nữ nguyện chịu thay."
Nghe câu này, Lưu Trường suy nghĩ rất nhiều:" Bất Nghi, ngươi thấy sao?"
Trương Bất Nghi nghiêm túc nói:" Quan lại địa phương sao có thể biết ông ấy cứu người hay giết người? Không thù không oán, ông ấy sao lại giết người? Thần cho rằng phải có cơ cấu chuyên môn phụ trách, không thể giao cho quan lại không hiểu y giám sát."
Lưu Trường gật đầu:" Ngươi nói đúng lắm, chuyện y quán phải xem trọng rồi, không thể chỉ thiết lập rồi để đấy."
Rồi quay sang Đề Oanh:" Đứng dậy đi, trẫm không thể xá miễn cho a phụ ngươi, nhưng trẫm sẽ phái người điều tra."
Đề Oanh mừng rỡ liên tục khấu đầu tạ ơn.
Nhìn dáng vẻ đó lòng Lưu Trường đại khái biết, vấn đề ở quan lại địa phương rồi.
Rất nhanh Hạ Vô Thư vừa thở vừa vào điện.
Tuổi ông ta rất cao, là y giả theo bên Thủy Hoàng Đế, nay tiếp tục khám bệnh cho Lưu Trường, nếu không có gì bất ngờ, ông ta đại khái khám bệnh cho nhi tử của Lưu An cũng không thành vấn đề.
Nghe Lưu Trường kể đầu đuôi câu chuyện, Hạ Vô Thư nói ngay:" Đây chính là cái khó của y giả, y giả không có địa vị, nhiều nơi người ta tin thần linh và vu hơn, nếu không chữa được bệnh, họ coi đó là ý trời. Nếu y giả không chữa được thì bị coi là giết người."
Mặt Hạ Vô Thư đầy chua chát.
Lưu Trường vuốt râu hỏi:" Nếu cho khanh lập Y báo thì sao?"
"Y, Y báo ạ?"
"Ừ, có thể giảng giải cho bách tính một số biện pháp chữa trị cơ bản, đương nhiên cũng có thể giao lưu y học ... Phải rồi Y gia các ngươi chắc không phân thành nhiều học phái như học thuật khác đâu nhỉ?"
Hạ Vô Thư cúi đầu, Lưu Trường hiểu ngay, đến các ngươi cũng phân chia nữa.
Lưu Trường lập tức bảo Hạ Vô Thư làm rõ chuyện này, sau đó lại cho gọi nữ tử kia vào: "Ngươi ở Trường An đợi tin đi, Bất Nghi, cho nàng ít tiền tài."
"Dân nữ đa tạ bệ hạ."
"Nên bái tạ thái tử." Lưu Trường mỉm cười, tiếp đó mặt biến sắc: "Thôi xong, hỏng rồi."
Thế là chạy vù đi.
"Á ! á !"
Mấy xá nhân đứng ngoài Tiêu Phòng Điện, mặt đầy lo lắng.
Lưu Trường thậm chí chưa tới gần đã nghe thấy tiếng ca của a phụ, Lưu An am hiểu âm luật cuối cùng cũng hát vang như đại phụ rồi. Điều này làm Lưu Trường cảm khái lắm, đứng bên ngoài nghe một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Trong điện, Lưu An nằm dưới đất, Tào Xu vì nguyên nhân sức khỏe liền lệnh Phàn Khanh và Ung Nga làm thay, đánh cho Lưu An kêu không ngừng.
"A mẫu, oan quá, oan quá, con không có con." Lưu An kêu tuyệt vọng:
Rốt cuộc quả nhân làm sai cái gì.
"Khụ khụ, được rồi, đừng đánh nữa, do đại thần nói sai, dân nữ đó vì cứu cha mà tới, không liên quan tới thái tử."
Tào Xu ngớ ra.
Lưu Trường đỡ nhi tử dậy, Lưu An cắn răng nhịn đau nhìn a phụ:" A phụ, cho con biết, rốt cuộc là ai nói con trêu ghẹo dân nữ."
Lưu Trường chém đinh chặt sắt nói:" Chính là lang trung lệnh Thân Đồ Gia."
Khi Lưu An tập tễnh rời hoàng cung thì nhìn thấy nữ lang đứng ở đằng xa, nàng thấy Lưu An liền hành lễ bái tạ.
Lưu An ưỡn thẳng lưng, đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
Trận đòn này ... Đáng lắm.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com