Khó khăn lắm mới khuyên được hôn quân từ bỏ ý định, Thân Đồ Gia đanh mặt ra khỏi hoang cung thì gặp kẻ ông ta căm ghét nhất.
Triều Thác.
Triều Thác ở trong triều không có bằng hữu, phóng mắt nhìn tới đại thần trong triều quan hệ với hắn chia làm hai loại, một là cực ghét hắn, hai là muốn giết hắn.
"Thân Đồ lang trung, lâu không gặp."
Thân Đồ Gia lờ hắn đi tiếp, nhưng Triều Thác chặn lại: "Ngươi tới bấm báo chuyện Nam Việt?"
"Liên quan gì tới ngươi?"
"Ngô vương ở phương nam một tay che trời, an bài thân tín ở các nước, người nam chỉ biết vương, không biết thiên tử, ngươi có báo không?"
"Ngô vương sẽ không mưu phản, ngươi ly gián huynh đệ bệ hạ, là kẻ tội thiên cổ."
"Ngô vương có ý đó không không biết, nhưng hắn có năng lực đó, một khi có biến hóa, Đai Hán sẽ rung chuyển, chiến loạn khắp nơi, người chết đầy đồng ..."
Thân Đồ Gia đột ngột vươn tay bóp cổ hắn:" Ngươi từng thấy người chết đầy đồng chưa? Ngươi trải qua chiến loạn chưa?"
"Ngươi thì biết cái gì? Suốt ngày ba hoa khoác lác, cho rằng mình giỏi hơn người khác, ta mới là người từ núi xương biển máu đi ra. Nếu nói ai không muốn thấy cảnh đó nhất là ta chứ không phải ngươi."
Nói rồi đẩy ngã Triều Thác, lên xe rời đi.
Khi Triều Thác vào Hậu Đức Điện thì thấy Lữ Lộc đang bôi thuốc cho bệ hạ, nửa mặt bệ hạ sưng đỏ, hắn thất kinh đi tới:" Bệ hạ, xin giết Thân Đồ Gia."
"Không sao, có điều tay tên đó cứng thật."
Triều Thác lo lắng nhìn Lưu Trường, tức thì hắn nghĩ, Thần Đồ Gia có thể đả thương bệ hạ? Bình thường mình cũng có thể đấu với ông ta vài hiệp, nói thể mình và bệ hạ cũng có thể ...
Lưu Trường đứng dậy hoạt động thân thể:" Thác ... Thác! Nghĩ gì thế?"
Triều Thác sực tỉnh:" Dạ, không có gì, thần tới dâng tấu."
Tấu chương của Triều Thác nhắm vào vấn đề điền hộ, đồng thời hắn đưa ra bổ xung mới cho phương án di dân.
"Ngươi muốn tu sửa tước vị?" Lưu Trường ngạc nhiên."
Triều Thác nghiêm túc nói: "Bệ hạ, đám người có tước vị mua lượng lớn đất canh, thuê điền hộ, thành cường hào đại tộc."
"Quan viên địa phương đều do người có tước vị đảm nhiệm, những kẻ này đại đa số là giáp sĩ lập công, họ giỏi chiến đấu, nhưng không giỏi quản lý. Thời Tần quanh năm chinh chiến rất cần nhân tài này, nhưng bây giờ để một đám giáp sĩ quản lý địa phương thì không được, họ không có tài năng đó."
"Bệ hạ, thần cho rằng phải thay đổi, ban thưởng, đặc quyền và sắc phong với quân công."
"Bệ hạ, trước tiên phải thay đổi chế độ quân công đã."
"Đối với điền hộ, chỉ cần chúng ta chuyên môn thiết lập thuế má, nhà có nhiều điền hộ phải nộp nhiều thuế, vấn đề này sẽ được giải quyết. Nay đa phần điền hộ ở trong nhà phù hộ tầng thấp, những phú hộ này không gánh được khoản thuế đó. Khi ấy lượng lớn điền hộ thất nghiệp, bệ hạ cấp chỉ du hiệp, nâng cao thương thuế, khảo hạch tượng nhân, chặt đứt sinh kế của họ. Không còn đường sống, họ sẽ phải đi về phía nam, lúc chết đói, ai còn nghĩ tới quê hương."
"Khi ấy địa phương tuyên truyền, ai đi phương nam sẽ được quan phủ hộ tống, cấp lương thực."
Cách nói chuyện của Triều Thác rất lạnh lùng, chính sách của hắn không khách khí, tất cả chính sách của hắn là ép dư đinh phá sản đoạt đường sống của họ, để họ tới nơi chỉ định."
Lưu Trường mím môi ngẫm nghĩ.
"Bệ hạ, đây không phải chính sách hại dân, Đại Hán ngày một hưng thịnh, hô tịch sẽ ngày một nhiều, sinh ra ngày một nhiều dư đinh, điền hộ sẽ đông hơn nông dân bình thường nhiều lần. Điền hộ nhiều lên, đãi ngộ giảm xuống, thậm chí vì miếng ăn mà thành nô lệ, tất cả việc làm trước kia của bệ hạ sẽ thành uổng phí."
"Bệ hạ, không phải thần cố ý nói lời đáng sợ, bách tính ngu độn, họ không biết làm gì có lợi cho mình, triều đình phải dẫn dắt. Bệ hạ, xin chớ do dự."
Triều Thác đứng thẳng nói:" Huống hồ bất kỳ du hiệp loạn quốc, thương cổ gian xảo, tượng nhân tay nghề không đủ có hại cho dân. Nay bây giờ bệ hạ không chủ động làm, sau này sẽ bị động làm."
"Nói hay lắm, lợi dụng các loại chính sách khiến bách tính không còn sinh kế, ngoan ngoãn di cư." Lưu Trường gật gù:" Vậy bắt đầu từ ngươi nhé?"
Nghe câu đầu Triều Thác hớn hở, nghe câu sau liền bất ngờ.
"Không hại dân à? Lượng lớn điền hộ phá sản, lưu lạc tha hương, dọc đường đi không biết chết bao người. Lúc ấy lại lấy lương thực ra dụ, ép họ tới biên ải. Chẳng thà trực tiếp sai Bắc quân bắt hết đưa ra biên ải!"
Triều Thác vội nói:" Nhưng bất kể cấm du hiệp hay là thiết lập thuế nhắm vào hào tộc có điền họ đều có lợi mà vô hại."
"Trẫm biết, nhưng bất kỳ chính sách nào xuất phát điểm cũng không thể vì đoạt đường sống của bách tính. Còn nói hay ho là ngự dân ... Đúng là mặt dày vô sỉ." Lưu Trường nổi nóng khác thường: "Giờ trẫm đoạt đường sống của con cháu trong nhà ngươi, ngươi nghĩ thế nào?"
"Nước Tần vì sao diệt vong? Vì người như ngươi, không coi bách tính là người, chỉ coi là công cụ, coi họ là kẻ ngu xuẩn không chủ kiến, phải phục tùng người thông minh như ngươi, vì cái gọi là lâu dài."
"Tần bởi khinh dân đen, cho rằng có thể giá ngự ngu dân vô tri đi làm chuyện triều đình muốn làm mà bị lật đổ. Nay tên dư nghiệt nước Tần ngươi lại dám hiến kế đó cho trẫm?"
"Người đâu, ném tên này vào đại lao đình úy, cho hắn tỉnh lại."
Triều Thác kinh hãi:" Bệ hạ, đó là lời phê phủ của thần, thần vì xã tắc, bệ hạ."
Hắn chưa nói hết đã bị giáp sĩ kéo đi, Lưu Trường chưa hết giận ném tấu chương của Triều Thác.
"Gọi Trương tướng tới nghị sự!"
"Vâng!"
Lữ Lộc ra ngoài chưa bao lâu Trương Bất Nghi đã tới, Lưu Trường mắng:" Lộc, trẫm bảo đi mới Trương tướng."
Khi Thân Đồ gia tới thì Trương Bất Nghi rời nội điện nên không biết chuyện xảy ra sau này, giờ nhìn hốc mắt bầm tím của bệ hạ mà sợ hãi, vội đi tới:" Bệ hạ làm sao thế?"
" So đấu với Thân Đồ gia, không sao, không sao."
"Cái gì, thần đi giết thứ chó đó."
"Được rồi, chỉ so đấu thôi, sao ngươi tới đây, Lộc đâu?"
"Thần có việc nên mới tới."
"Không phải vừa mới đi à? Lại có chuyện gì?"
"Bệ hạ có người đánh trống ngoài cung, bị giáp sĩ khống chế. Nghe nói là một nữ tử, không rõ vì sao."
Trống ở ngoài cung là công cụ cảnh báo, nếu có tình huống khẩn cấp, sẽ đánh trống để giáp sĩ chuẩn bị. Đại Hán có luật, nếu không có chuyện gì mà đánh trống sẽ là trọng tội, nhưng từ lúc lập luật này tới nay, chưa ai vi phạm, ai đi rảnh rỗi đánh trống chơi?"
"Chuyện này để Trương Mạnh đi hỏi là được, sao kinh động tới ngươi?"
"Bệ hạ, Trương Mạnh muốn áp giải người đi bị thái tử dẫn người ngăn lại, hai bên tranh chấp."
"An à?" Lưu Trường vỗ mạnh đầu tối:" Trẫm biết thằng nhãi này không phải là người tử tế, đánh trống ắt là nhi tức của trẫm, nói không chừng còn có thai rồi, muốn cáo trạng thái tử đây!"
"Thằng nhãi! Thằng nhãi!"
"Trẫm phải đặt tên gì cho tôn tử đây?"
"Ôi, trẫm cũng già rồi."
Nhìn bệ hạ có trí tưởng tượng quá mức phong phú, Trương Bất Nghi hắng giọng:" Bệ hạ, thái tử không phải loại ác nhân trêu ghẹo dân nữ, đại khái có ẩn tình ..."
"Nó thế nào trẫm không biết à? Toàn là họa do a phụ trẫm để lại, ông ấy đi đánh trận cũng không quên nạp thiếp, phong lưu thành thói! Thái tử không giống cha!" Lưu Trường đau khổ nói:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com