"Hả?" Trương Thương sốc:" Bệ hạ định làm gì?"
Trương Bất Nghi tuy không có năng lực nội chính như Trương Thương, nhưng hắn hiểu Lưu Trường:" Bệ hạ chuẩn bị làm quan điền cho thuê sao?"
Trương Thương bấy giờ mới hiểu ra:" Không được, quan điền là căn bản, sao có thể dùng điền hộ."
Quan điền là sản vật của chế độ quân công, tác dụng chủ yếu là để thưởng, bình thường do tội phạm chăm sóc.
Lưu Trường giải thích: "Truân điền một cái, quan điền sẽ nhiều lên, dù sao quan điền các nơi cần người chăm lo, không bằng trực tiếp cho bách tính thuê."
Trương Thương cười khổ: "Bệ hạ, sao lại lấy bách tính ra làm điền hộ chứ?"
"Không phải do đất không đủ dùng à? Có thể chia đất canh tác thành nhiều loại, định ra thời hạn thuê, không cho mua, đến hạn có thể xin kéo dài, kỳ hạn lác 50 năm, các khanh thấy sao?"
Trương Bất Nghi kêu lên:" Bệ hạ nhân nghĩa, đây đâu phải cho thuê mà là tặng ruộng cho dân."
"Ngươi chớ nói vội." Trương Thương cắt lời:" Bệ hạ, vậy sau này lấy gì thưởng cho tướng sĩ có công?"
"Không phải chúng ta khai khẩn biên ải à, đất này thưởng cho tướng sĩ, như thế không phải là có tác dụng bổ sung dân cho biên cương à?" Lưu Trường càng nói càng kích động:" Đúng rồi, thưởng nhiều đất biên ải vào, trẫm đúng là đại tài, chính sách tốt như thế mà trẫm cũng nghĩ ra."
Mặt Trương Thương càng đen:" Bệ hạ, nên đem đất đai tướng sĩ xuất chinh khai hoang được thưởng cho họ, tốt nhất đưa cả nhà họ tới, cưỡng ép di dân, xây dựng Trường Thành, trì đạo ngay ở đó ..."
Lưu Trường cả kinh:" Lão sư nghĩ giống trẫm thế."
"Đó không phải cách nghĩ của thần, mà là của Tần vương đấy."
"À, bảo sao trẫm thấy quen tai thế, ra là chính sách tàn bạo của Tần vương, trẫm lấy nhân nghĩa làm gốc, không thể làm thế... lão sư, có cách gì không làm giảm sức chiến đấu, có thể phân quan điền đi, giảm điền hộ, lại còn khiến họ ngoan ngoãn đi phương nam không?"
Trương Thương câm nín rồi, có chuyện tốt đẹp thế thì thiên hạ làm gì còn gì phải lo:" Bệ hạ, thần vô năng."
"Lão sư đừng nói thế, về suy nghĩ trước đã, trẫm cũng suy nghĩ, thế nào cũng có cách."
"Vâng!"
Trương Thương vừa đi, Trương Bất Nghi hỏi:" Bệ hạ, đi bây giờ ạ?"
Lưu Trương ngớ người:" Đi đâu?"
"Phủ Khúc Nghịch hầu."
"Thôi, ở phương diện trị quốc, Trần Bình không bằng Trương tướng, nên triệu tập quần thần trước, nói không chừng có cách ... Phải rồi Quý Bố nói chính sách mới do ngươi đề xuất."
"Thần cũng được bệ hạ gợi ý, bệ hạ thường tới địa phương hỏi han bách tính, nên phát hiện nhiều gian tặc. Nên thần nghĩ, không bằng lập một phủ để bách tính có chỗ tấu báo."
Lưu Trường cười to:" Không tệ, không tệ, thế quần thần thấy việc này thế nào?"
"Đại đa số tán đồng, chỉ lang trung lệnh Thân Đồ Gia nói chính sách này vô dụng, bách tính không dám dùng, chỉ khiến cường hào sử dụng đối phó với quan lại, nói Quý Bố là đao của cường hào, nhiều lần chắn xe Quý Bố, nói lời vô lễ..." Trương Bất Nghi căm phẫn:
"Ngươi không cần giận, Thân Đồ Gia là cười cương trực, ông ta lo vậy cũng đúng, nếu cường hào lợi dụng bách tính đả kích quan lại thành chính sách hại dân. Nói Quý Bố bao dung chút."
"Nhưng tên đó bệ hạ không biết dùng người, vì Loan Bố, Quý Bố, Triều Thác, thần thân cận với bệ hạ nên bệ hạ dùng, bệ hạ ghét Chu Xương, Sài Vũ, Lưu Kinh nên người bãi miễn, người bị đẩy đi xa, là hành vi hôn quân."
"Cái gì, con chó già." Lưu Trường nhảy dựng lên:" Tên này là dư nghiệt Vũ Tối, người đâu, bắt lấy."
Đúng lúc này Lữ Lộc đi vào:" Bệ hạ, lang trung lệnh Thân Đồ Gia cầu ..."
Hắn chưa nói hết thì cảm giác có cái gì đó vừa bay qua người mình.
Thân Đồ Gia đứng ở cửa, tay cầm tấu chương, sắc mặt nghiêm túc.
Đại thần trên triều chỉ muốn lấy lòng hoàng đế, làm việc nóng vội, ông ta chướng mắt, lần này phải khuyên gián bệ hạ, gần hiền thần, xa tiểu nhân.
Đột nhiên có gì đó bay ra, xô vào ông ta.
Thân Đồ Gia từ giáp sĩ đi lên, võ lực không thấp, nhưng ông ta chưa kịp phản ứng đã ngã lăn ra đất, bệ hạ thì cưỡi lên người ông ta, dùng khuỷu tay chèn cổ, phẫn nộ chất vấn:" Tới đúng lúc lắm, nói cho trẫm biết, trẫm là hoàng đế thế nào?"
Thân Đồ gia càng phẫn nộ hét lên:" Bệ hạ chính là Kiệt Trụ."
"Giỏi! Vậy trẫm cho ngươi một cơ hội công bằng, lấy hết sức ra đấu với trẫm một trận." Lưu Trường cười to buông ông ta ra:
Bốp!
Thân Đồ Gia không chút suy nghĩ đấm thẳng vào mũi Lưu Trường.
Lưu Trường sống 29 năm xưa nay toàn y đánh người ta chưa ai dám đánh y, vậy mà làm người tử tế một chút bị ăn đòn rồi.
Lữ Lộc khiếp hãi hét lên, cơ mà Lưu Trường phản ứng nhanh cỡ nào, thoáng cái Thân Đồ Gia đã bị Lưu Trường đánh ngã, khi đó kết quả thắng bại liền có rất nhanh.
Hậu Đức Điện, Lưu Trường ngồi ở thượng vị xoa mặt.
Lữ Lộc khẩn trương định xoa thuốc, Lưu Trường đẩy ra:" Lo gì, ông ta đánh chết được trẫm chắc."
Lưu Trường nhìn lại người này, đúng là còn cứng hơn cả Chu Xương.
Thân Đồ Gia tuổi chưa lớn, đợi Lưu An trưởng thành, ông ta lúc đó bất kể luận tuổi tác hay tư cách, đều thành một Chu Xương khác, có thể làm cái phanh cho thằng nhãi đó.
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Gia, ngươi lại đây."
Thân Đồ Gia đi tới, mắt nhìn thẳng, ông ta cao lớn, cường tráng, trông rất uy vũ, chỉ là mặt mày thâm tím mất hết trang nghiêm, trong rất hài hước.
"Nghe nói ngươi có ý kiến với tân chính của Quý Bố?"
"Bệ hạ, nay đại thần trong triều đều từng là xá nhân của bệ hạ, những kẻ này không thông qua triều nghị, tự ý định chính sách. Đâu có lý nào hai ba người tụ tập với nhau định ra thứ có thể ảnh hưởng tới cả xã tắc?"
"Bệ hạ sủng tín đại thần quá mức, làm họ quên chế độ triều đình, tùy ý làm bừa, không phải thần có thành kiến với Quý ngự sử, mà có thành kiến với tam công hiện nay."
Lưu Trường hỏi trêu chọc:" Có cả thành kiến với Hoài Âm hầu à?"
Thân Đồ Gia nghiêm túc nói:" Vâng, đâu lý nào thái úy đương triều lại ra ngoài lãnh binh dài ngày, còn tự ý xuất binh không báo triều đình. Thái úy nước Hà Tây tự ý xuất binh bị sỉ nhục, thái úy triều đình lại tùy ý làm bừa, đây là cái lý gì."
Lần này Lưu Trường kinh ngạc thật rồi, tên này đúng là dám nói:" Được, trẫm hiểu rồi, trẫm sẽ có an bài ... Ngươi từ Nam Việt tới, còn chưa báo tình hình bên đó với trẫm."
Nói tới Nam Việt, Thân Đồ gia rõ ràng tinh thần hơn nhiều:" Ngô vương hiền minh, sau khi nước Ngô cường thịnh thì lệnh người làm đường, tăng cường liên hệ với Nam Việt, để hai bên qua lại thuận lợi. Giờ ở Nam Việt nhiều nhất là thương cổ nước Ngô."
"Có điều Nam Việt hộ tịch không đủ, một huyện mà chẳng bằng dân một lý ở Trung Nguyên. Gia súc thiếu thốn, có huyện thành thậm chí chỉ có hơn 100 trâu cày, không đủ cày ruộng ... Bách tính thất thoát nghiêm trọng, lượng lớn tới Ngô, Sở định cư không muốn về."
"Úng lụt liên tiếp, phá hoại đất canh tác."
"Không đủ quan lại .."
"Loạn tặc khắp nơi ..."
"Dã thú hoành hành ..."
"Ngô vương tuy làm không ít việc giúp Nam Việt, nhưng thái tử Triệu Thủy vô năng."
Ông ta càng nói Lưu Trường càng nhíu chặt mày, y hiểu, vô năng cái gì, hôn quân vô dụng mới đúng, so với Triệu Thủy, cả Như Ý cũng là Nghiêu Thuấn.
"Nay vấn đề lớn nhất của Nam Việt là không ai muốn tới, mọi người đều coi đó là vùng man hoang." Thân Đồ Gia kết luận:
Lưu Trường gãi cằm:" Nếu thế có lẽ trẫm phải ra mặt rồi, đợi trẫm xong việc sẽ dẫn đại thần toàn quốc tới Nam Việt du ngoạn, đi mười mấy lần, hẳn là suy nghĩ mọi người về Nam Việt sẽ thay đổi."
Thay đổi hay không thì không biết, nhưng bệ hạ xuất hành với quy mô lớn như thế thì quốc khố trống không rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com